Chống lại ánh mắt giễu cợt khinh thường của Diêm Tinh Vân, trong lòng Diệp Khuynh tuyết chột dạ, tim chìm xuống. Trong mắt nàng ta chợt lóe lên tia sáng hoảng loạn, rồi nhanh chóng trấn định, hai tay vô thức nắm chặt lại.
Không đâu, hắn sẽ không biết, những người đó đã chết rồi, toàn bộ đã chết hết trong bí cảnh rồi, không có ai biết nàng ta giết, không ai biết đâu!
Diệp Khuynh Tuyết cắn chặt môi dưới, trên mặt mặc dù có vẻ trấn định, nhưng trong lòng lại càng ngày càng hoảng loạn.
Không hiểu vì sao, thấy vẻ cười lãnh đạm trên mặt Diêm Tinh Vân kia, trong lòng nàng ta cực thấm, cảm giác tựa như sắp có chuyện không tốt gì xảy ra vậy.
Nghe lời Diêm Tinh Vân nói, Cổ Tùng và Quân Tử Huyền không hẹn mà cùng lộ ra vẻ nghi hoặc, Quân Tử Huyền lại suy nghĩ nhìn Diệp Khuynh Tuyết một cái rồi rời đi. Diệp Khuynh Tuyết bị ánh mắt lạnh lùng kia của Quân tử Huyền nhìn mà lòng run lên, song nhanh chóng mím môi quật cường nhìn trả lại.
Chẳng qua Quân tử huyền lại như không nhìn thấy ánh mắt trông cực kỳ ấm ức kia của Diệp Khuynh Tuyết, đã nhanh chóng thu mắt lại, nhìn Diêm tinh Vân lạnh nhạt nói, “Các hạ có ý gì? Ai cũng biết, đệ tử côn Lôn ta chết còn có chuyện gì khác sao?”
Lúc trước bời vì đá ghi hình của Diệp Khuynh tuyết, tất cả chứng cớ đều chỉ về hướng Lâm Nguyệt, chết không đối chứng, hắn không tin Diêm Tinh Vân có thể tìm ra chứng cớ rửa sạch tội cho Lâm Nguyệt, trừ phi… trừ phi, có người còn chưa chết!
Quân Tử Huyền vốn là người cực kỳ thông tuệ, ánh mắt hắn chợt lóe, đột nhiên nhớ ra, trước đoạn hình ảnh cuối trong đá ghi hình kia, có ba người đệ tử được Lâm Nguyệt cứu, chỉ thấy có hai thi thể. Ba người, cũng chỉ có hai cái xác, còn một người đâu rồi? Đã chết hay còn chưa chết?
Nếu người đó không chết, lại vì sao lọt vào trong tay vị thiếu niên yêu nghiệt này? Trong bí cảnh rõ ràng tu sĩ trên Trúc cơ cũng không thể tiến vào, mà trước mắt tu vi của vị thiếu niên này rõ ràng cao hơn hắn, hắn không thể đi vào, nếu mà hắn không có ở trong bí cảnh, sao hắn biết được người trong tay hắn có thể làm chứng cho Lâm Nguyệt chứ?
Trong lòng Quân tử Huyền suy tư, ánh mắt lại không tự chủ được nhìn vào người thiếu nữ trong lòng vị thiếu niên ôm kia, trong lòng tồn tại tâm tình phức tạp khó nói. Nếu giải thích được tất cả, chứng mình nàng không mưu hại đồng môn, trả lại trong sạch cho nàng, nàng có còn lựa chọn đi theo vị thiếu niên này không?
Nhớ tới trước khi nàng hôn mê, suy yếu lại kiên định muốn thiếu niên này dẫn nàng đi, Quân Tử Huyền không kìm được cười giễu một cái.
Một đệ tử có tư chất xuất chúng tồn tại kiên trì bền bỉ như vậy, lại bị những người Côn Lôn khác ép phải cách xa lòng với Côn Lôn, chỉ sợ nàng từ ngày bắt đầu bước vào côn lôn đó, nàng đã không còn tin tưởng côn Lôn nữa rồi đúng không? Nếu không tại sao các nữ tu khác hao hết tâm tư để trang điểm cho mình ăn mặc thật đẹp, mà nàng thì lại tốn hết tâm sức để che giấu đi sự xinh đẹp trời cho của chính mình chứ?
Nàng làm vậy, chỉ sợ là dung mạo của mình sẽ bị liên lụy, bởi vì nàng không tin ở côn Lôn có người đủ để bảo vệ nàng, nàng không tin Côn Lôn, cũng không tin hắn.
Nhớ lại lúc đầu ở Thanh Châu cứu cô bé bị thương khắp người kia, ngẫm lại trên trận tỉ thí môn phái, người thiếu nữ có sắc mặt tái nhợt bản thân bị thương nặng, vẫn cố đem đao gác lên cổ Diệp Khuynh Tuyết kia, trên núi Cửu Vân, người thiếu nữ bất khuất quật cường đứng ở giữa quảng trường chất vấn chưởng môn Côn Lôn, sau đó người thiếu nữ lại còn bị nhận hết uất ức, lúc rời đi thương tâm rơi lệ, Quân Tử Huyền cảm thấy trong lòng đau đớn dữ dội, cứ như có thứ gì đó chặn trong ngực, gần như không thở nổi.
Mười năm trước, hắn cứu nàng ở Thanh Châu, chỉ là vì tiện tay, bởi vì cái kẻ muốn giết nàng kia là ma tu, mười năm sau, hắn ở núi Cửu Vân giúp nàng ngăn lại công kích của Tử ngọc đạo quân, là bởi vì hắn thấy những kẻ đó rất ngứa mắt.
Mặc kệ là lần đầu hay là lần thứ hai, hắn đều không phải xuất phát từ thật lòng giúp nàng, nàng bị uất ức, hắn lại lạnh lùng vô tình quát nàng ngu xuẩn, chẳng biết tự lượng sức mình, để nàng đem uất ức nuốt trong lòng, nhớ tới cuối cùng người thiếu nữ vừa đi vừa rơi lệ rời khỏi núi Cửu Vân kia, Quân Tử Huyền đột nhiên thấy mình vốn chẳng có tư cách để giữ nàng lại ở côn Lôn. Cứ việc sâu trong lòng hắn nói cho hắn biết, rất muốn giữ nàng lại, ở lại Côn Lôn, gần trong mắt hắn để hắn nhìn là thấy.
Nhưng hắn lại không có tư cách, cũng không thể có lý do gì tiếp tục giữ nàng lại nữa, bởi vì Côn Lôn, chưa từng có người nào là thật lòng giúp nàng, hay là nói, ở côn Lôn, không có ai giống vị thiếu niên trước mắt này giúp nàng như thế, che chở cho nàng, để nàng ý lại, làm cho nàng an tâm.
Hiện tại nàng đắc tội Diệp Khuynh Tuyết, cái vị nữ tu họ Diệp kia lại là đệ tử được Tử Ngọc đạo quân sủng ái nhất, nếu nàng còn tiếp tục ở lại Côn Lôn, chỉ sợ sẽ đưa nàng vào trong nguy hiểm. Cử động vừa rồi của Diệp Khuynh Tuyết hắn đã nhìn thấy tất cả, nữ nhân kia, sẽ không bỏ qua cho nàng. Có Tử Ngọc đạo quân ở đây, nàng không thể nào là đối thủ của Diệp Khuynh tuyết được…
Quân Tử Huyền khó khăn lắm mới thu lại ánh mắt, hai tay thầm dùng sức nắm chặt lại. Nếu đã không còn cách nào dung nạp nàng dưới cánh chim, vậy thì cứ để nàng an toàn rời đi là xong!
“Có phải là có chuyện gì khác không, các ngươi sẽ nhanh biết thôi!” Môi mỏng của Diêm Tinh Vân khẽ cười lạnh giễu cợt, khinh thường liếc Diệp Khuynh Tuyết một cái.
Nữ nhân kia dám vu hãm bé con của hắn, hắn sao có thể để nàng ta được đắc ý chứ? Nàng ta tự cho là mình làm mấy chuyện này trong bí cảnh thì không ai biết sao, lại không ngờ được, người khác không thể vào trong bí cảnh, mà hắn lại có thể tự do ra vào, nữ nhân kia lúc giết người hắn thấy rất rõ, vốn là hắn không muốn quản những chuyện vớ vẩn này làm gì, chẳng qua, nếu nàng đã muốn hãm hại bé con của hắn, vậy cũng chỉ có thể tự ăn lấy quả đắng mà thôi!
Hai tay Diệp Khuynh Tuyết nắm chặt lại, trong lòng càng ngày càng bất an. Không đâu, những người đó đã chết sạch rồi, không ai biết cả, nhất định không đâu!
Diệp Khuynh tuyết cố nén sự hoảng loạn trong lòng lại, miễn cưỡng duy trì vẻ trấn định bên ngoài, nhưng rất nhanh phần trấn định này của nàng ta lúc thấy Quỷ Ngũ mang theo người tới sụp đổ hoàn toàn.
“Diệp Khuynh Tuyết!” Hạ Ngọc được Quỷ Ngũ đỡ tới, người còn chưa xuống đất, mặt mũi đã ngập tràn thù hận nhìn Diệp Khuynh Tuyết, nghiến răng trèo trẹo nói, “Ngươi thật ác độc, ngươi bức ta rơi vào đầm băng thì thôi, mà ngươi, ngươi lại còn dám đi giết Bạch sư huynh và Chu sư huynh nữa sao?”
Lời Hạ Ngọc nói khiến sắc mặt của tất cả mọi người ở đây đều biến đổi, rối rít không thể tin nổi nhìn về Diệp Khuynh Tuyết.
“Ngươi nói bậy bạ gì thế?” Sắc mặt Diệp Khuynh Tuyết biến hóa, nhưng vẫn cố trấn định, cả giận nói, “Bọn họ rõ ràng là bị Lâm nguyệt giết chết, có liên quan gì đến ta hả? Ngươi đừng có ngậm máu phun người!”
“Ngươi còn muốn vu hãm cho Lâm sư muội ư? Diệp khuynh Tuyết, ngươi quả nhiên là vô sỉ quá thể!” Mặt mũi Hạ ngọc ngập tràn tức giận, hận ý ngập tràn trong mắt như ánh đao sắc bén rơi xuống mặt Diệp khuynh Tuyết, cả giận nói, ‘Ngươi không biết ở đâu trêu chọc phải yêu thú, vì mình chạy trốn, đã dùng thủ đoạn hèn hạ hạ hương phấn thú lên người chúng ta, lợi dụng chúng ta thoát khỏi yêu thú, hại sáu huynh đệ chúng ta, có ba người đã chết trong miệng yêu thú, sau đó nếu không phải có sư muội Lâm Nguyệt đột nhiên xuất hiện, lợi dụng trận pháp cứu chúng ta, chúng ta vốn chẳng thể nào tránh được yêu thú truy sát rồi!”
Nói đến đây, Hạ Ngọc ngừng chút, đối mặt với mọi người, lại chậm rãi nói, “Lâm sư muội vì cứu chúng ta, tự mình lấy thân mạo hiểm đi dẫn yêu thú rời đi, hơn nữa còn để cho chúng ta chữa thương trong động, bởi sau khi Lâm sư muội dẫn yêu thú đi, mãi không thấy xuất hiện nữa, ta đợi thấy lo nàng ấy gặp chuyện không may, còn Bạch sư huynh và Chu sư huynh lại bị thương rất nặng, vì thế cuối cùng mới để cho ta đi tìm Lâm sư muội…”
Nói đến đây, Hạ Ngọc đột nhiên ngẩng phắt lên nhìn về phía Diệp khuynh Tuyết cất giọng khàn khàn, “Chính là nữ nhân này, vì giấu tội ác mưu hại đồng môn của mình, trong lúc ta đang tìm kiếm Lâm sư muội đã ra tay đánh lén ta, cuối cùng lại còn ném ta xuống đầm băng! Hung thủ giết chết Bạch sư huynh và Chu sư huynh vốn chẳng phải là Lâm sư muội mà chính là nàng ta!”
Nghe lời Hạ Ngọc nói, mọi người ở đó ồ lên, nhìn về Diệp khuynh Tuyết với ánh mắt chán ghét và kiêng kỵ.
“Người mưu hại đồng môn là nàng ta, thế mà còn dám vu hãm Lâm tiên tử, thật sự đáng giận!”
“Cũng không phải vậy sao? Ta nói nữ nhân này độc ác cực kỳ, ở trong bí cảnh đã hại người ta nặng như thế!”
“Ta thấy nàng ta là ghen tị Lâm tiên tử xinh đẹp hơn nàng ta, vì thế mới cố ý ác độc vu hãm người ta đó!”
“Vừa rồi còn muốn đoạt đàn ông với Lâm tiên tử đó kìa, ngươi không thấy được bộ dạng nàng ta đâu, chậc chậc, cứ như mụ điên đó!”
“Chỉ bằng nàng ta sao? Đừng có nói là mặt nàng ta bị hủy nhá, dù có không bị hủy thì nữ nhân độc ác như nàng ta ai thèm để ý chứ? Người ta Lâm tiên tử có vóc dáng kia mới thật sự là tiên nữ đó…”
“Đúng vậy, đúng vậy, đúng vậy, thật xinh đẹp quá hà…”
“…”
“…”
Tiếng bàn luận chung quanh sôi trào ồn ào, tất cả mọi người đều nhìn về phía Diệp khuynh tuyết với ánh mắt khó nói chán ghét và khinh bỉ. Mẫu thuẫn giữa đồng môn, có ân oán, sẽ vì lợi ích mà tính toán lẫn nhau có rất nhiều, nhưng người như Diệp Khuynh Tuyết như thế, vì lợi ích của bản thân, chẳng những hãm hại đồng môn, còn muốn đuổi tận giết tuyệt, cũng thật sự là độc ác quá mức, mà chính nàng ta làm ác lại vu hãm cho đệ tử khác, hành vi đó thật sự khiến người ta thấy quá trơ trẽn.
“Ngươi nói láo!” Diệp Khuynh Tuyết ác độc nhìn Hạ Ngọc, trong mắt chợt lóe lên hoảng loạn, nhưng mặt vẫn lạnh tanh phản bác lại, “Lâm nguyệt mới chính là hung thủ mưu hại đồng môn! Ngươi hãm hại ta như thế, ai biết ngươi và Lâm Nguyệt có phải cùng đồng phạm không nữa!”
“Ta hãm hại ngươi sao?” Hạ Ngọc bật cười giận dữ, tay chỉ thẳng vào vết thương dữ tợn trước ngực mình, tức giận nói, “Một kiếm này chính là do ngươi ban tặng, Diệp khuynh Tuyết ngươi có dám thề trước thiên đạo, ngươi không đánh lén ta, không hãm hại đồng môn, không sát hại Bạch sư huynh và Chu sư huynh không? Ngươi có dám không?”
Hạ Ngọc sắc mặt tái nhợt không chút máu, một thân áo trắng đệ tử nội môn lại bị rách nát và bẩn thỉu, toàn thân có vô số vết thương to nhỏ, có vết thương còn đang chảy máu, nhưng hắn vẫn không cảm giác được đau đớn, giờ phút này dùng ánh mắt cực kỳ thù hận nhìn chằm chặp vào Diệp Khuynh Tuyết, tức tới mức không thể nhào tới ăn thịt uống máu nàng ta.
Ở tại trong bí cảnh, hắn bị Diệp Khuynh Tuyết đánh lén không thành, sau đó còn bị nàng ta đâm một kiếm trượt chân xuống đầm băng, vốn hắn nghĩ mình hẳn phải chết là cái chắc, sau đó lại có người cứu hắn, hơn nữa còn trực tiếp mang hắn ra khỏi bí cảnh, nếu không phải là vị thiếu niên kia, hiện giờ hắn sợ mình đã trở thành đống xương trắng bị loài yêu thú cá gặm sạch mất rồi!
sau khi hắn rời khỏi bí cảnh, định chạy ngay lập tức về tụ tập Ở côn Lôn, đi tố cáo Diệp khuynh Tuyết, nhưng do hắn bị thương quá nặng, khó đi nổi, vì thế hắn đành phải đi chữa thương cho tốt trước, đợi sau khi vết thương đỡ hơn, thì mới trở về.
Nhưng hắn lại không thể ngờ được Diệp khuynh Tuyết lại hèn hạ như