Sau đó không biết trải qua bao lâu, đợi lúc nàng tỉnh lại, nàng đã ở trong cánh rừng sâu kia, sau khi tỉnh lại, nàng rất nhanh biết được mình đã bị cuốn vào trong thời không loạn lưu, sau đó bị động đen loạn vô cùng đó đưa tới một nơi không biết.
Sau khi hiểu ra mình đã gặp phải cái gì, Lâm Nguyệt cũng hít một ngụm khí lạnh, , thời không loạn lưu, người đụng phải chỉ có thể nói là sống chết không rõ, thoạt nhìn hắn động giống như thời không trùng động vậy, địa phương xuất hiện và thời gian cũng không có bất kỳ quy luật nào, nếu gặp phải vận xúi, người vì bị cuốn trong thời không loạn lưu thường thường cuối cùng dẫn tới kết cục đến xương cũng chẳng còn.
Lần này mạng nhỏ Lâm Nguyệt cũng không bị ném bỏ, thật sự trong rủi có may! Chẳng qua mặc dù nàng không chết, nhưng bị thương cũng không nhẹ, chẳng những tu vi giảm xuống luyện khí trung kỳ, mà kinh mạch lại lần nữa bị thương nặng, độc thế trong cơ thể dưới áp bức của thời không loạn lưi lập tức cắn trả rối loạn.
Ý thức được hương độc trong cơ thể mình cắn trả, Lâm nguyệt lập tức quá sợ hãi, cũng không cố kỵ nơi mình ở có nguy hiểm không, lập tức đóng năm giác quan lại, khơi thông linh khí bạo loạn trong cơ thể ngay tại chỗ.
Lần điều tức này, đã qua mất nửa tháng, trong nưả tháng này, vì độc tố trong cơ thể cắn trả vài lần, Lâm nguyệt không thể tiếp tục nằm trong rừng rậm như một người thực vật, mãi cho tới khi gặp được Lam Nhi, được Lam Nhi mang xuống núi.
Ngẫm lại mấy ngày nguy hiểm, ngẫm lại lúc nàng bị cuốn vào trong thời không loạn lưu nghe được tiếng kêu xé gan xét ruột của Diêm Tinh Vân, Lâm Nguyệt chỉ cảm thấy tròng lòng khẽ rung lên, cứ như có thứ gì đó trong sâu thẳm nội tâm trào ra, được một lát lại bị nàng đè xuống. Diêm Tinh Vân, vị thiếu niên yêu nghiệt ấy, chẳng rõ hiện giờ sống có tốt không?
Lão tặc Tử Ngọc kia, là tu sĩ hóa thần, thu vi một thân sâu không lường được, sau khi nàng bị cuốn vào thời không loạn lưu, lão ta có thể toàn thân lui lại sao?
Nếu nói không lo lắng cho Diêm Tinh Vân, đó là giả, chẳng qua hiện tại bản thân nàng không rõ mình đang ở đâu, dù có lo cũng làm thế nào?
Tình cảm của Diêm Tinh Vân với nàng, không phải là nàng không biết, sau khi trải qua nơi này, mặc dù nàng vân không yêu hắn, nhưng cũng không kháng cự tình cảm của hắn nữa, sau này thế nào, tất cả cứ xem như là duyên phận thì xong…
Nếu hắn thật sự có duyên phận cùng nàng, sớm hay muộn thì họ sẽ gặp nhau vào một ngày nào đó thôi.
Hít sâu một hơi, Lâm Nguyệt đè xuống tình cảm phức tạp khó hiểu trong lòng lại, không nghĩ gì tới chuyện Diêm Tinh Vân nữa, mà toàn tâm toàn ý cố gắng điều tức.
Thời gian như nước chảy.
Chỉ chớp mắt, Lâm Nguyệt đã tới nơi xa lạ này chứng hơn nửa tháng, vết thương trên người nàng đã gần như sắp khỏi, tu vi cũng lại khôi phục Trúc cơ kỳ rồi. Hơn nữa trong khoảng thời gian này, nàng cũng hiểu khá rõ nơi này, nàng không giống như trước đoán nữa, mà đã bị tới một thời không khác. Hiện tại nàng vẫn ở một nơi cùng thời, vẫn là một thời không cùng với giới tu chân, chỉ là cách La Châu cực xa, hơn nữa cách xa mấy hải vực liền.
Chỗ nàng ở hiện tại thuộc về hòn đảo trong phạm vi Đông cực Hải, tài liệu chi tiết có liên quan tới Đông cực Hải, Lâm Nguyệt đã từng ở Tàng thư các Côn Lôn xem qua một quyển tu chân du ký, bởi vì Hải vực này với La Châu và giới tu chân Trung nguyên cách cực xa, vì thế có rất ít tu sĩ trung nguyên giao thiệp với Đông Cực Hải.
Chỗ Đông Cực Hải trong mắt tu sĩ La Châu là đất man di (đất thổ dân), ở đây ngoài hải vực meeng mông ra, thì trên biển đều có nhiều đảo lớn nhỏ, hơn nữa phần hải vực này rất rộng, đi lại bất tiện, ở đây cũng cực ít có giao lưu trao đổi giữa đảo này với đảo kia, nếu là nơi tu sĩ ở, ngược lại có khá hơn chút, nếu là người phàm, đại đa số cuộc sống đều ở trên đảo nhỏ, đến chết cũng không biết tới thế giới rộng lớn bên ngoài.
Ngoài nhưng thứ này ra, ở đây tập tục dân gian cũng khiến Lâm Nguyệt thấy kinh hãi mãi, nàng không ngờ được, nơi cách La Châu xa xôi ngàn vạn dặm, cuộc sống tập tục ấy thế mà lại khác biệt hẳn với La Châu.
Nếu nói La Châu bình thường là thế giới vi tôn nam tử, vậy Đông Hải Cực lại khác hoàn toàn mấy lục địa La Châu, ở đây hoàn toàn lấy phụ nữ vi tôn (phụ nữ là chủ), hay nói đơn giản là nơi này chính là thế giới nữ tôn.
Rõ ràng cùng một thời không, mà cuộc sống tập tục lại khác nhau hoàn toàn. Ở chỗ này, địa vị nam tử cực kỳ hèn mọn, nếu cả đại gia đình nam tử, sau khi tròn mười sáu tuổi, thì rất ít ra khỏi nhà, mà cứ ngây ngốc ở trong khuê phòng, học tập thêu thùa, học cách quản gia chăm sóc chồng dạy con, mãi cho tới khi xuất giá, mới có thể được ra ngoài, chẳng qua lần này ra cũng nhất định phải có mạng che mặt.
Ở đây, nam nhân đều lấy một vợ, nam tử bình thường đều ở nhà làm những việc vụn vặt ở nhà, còn nữ tử thì chịu trách nhiệm nuôi gia đình, tại một đảo nhỏ người ta sinh hoạt chủ yếu thu nhập dựa vào việc ra biển đánh cá mò ngọc, tháng nào bên ngoài đảo cũng có thương nhân thu ngọc tới, hoặc nữ chủ nhà ra ngoài đổi lấy thức ăn hoặc đồ dùng hàng ngày.
Người thiếu niên cứu nàng thì không có họ, không gọi là Lam, bởi trước kia cha đã bỏ trốn với người ngoài, mẫu thân hắn bị giận quá mà chết, chỉ để lại hắn và Mạc gia gia sống cùng nhau, vì có một cha vợ ám muội, Vô Lam vào lúc ba tuổi đã bị chính vị hôn thê trong thôn từ hôn, sau đó cuộc sống do càng ngày càng khó khắn, muốn chăm sóc gia gia được lâu, không thể không muối mặt lên núi săn bắn, vì thế cho tới tận bây giờ còn chưa xuất giá.
Lần đầu tiên lúc Lâm Nguyệt được nghe Vô Lam kể về điều này, cả kinh suýt nữa thì nhảy dựng lên, đặc biết là thấy ánh mắt ngượng ngùng của Vô Lam thỉnh thoảng nhìn nàng, nàng lại không kìm được toàn thân nổi đầy da gà.
Chẳng qua giờ đã qua nửa tháng, nàng cũng quen dần. Nửa tháng này, nàng và ông cháu Mạc gia ở chung cũng được, bởi vì không muốn làm ảnh hưởng xấu tới ông cháu nhà này, nên nàng rất ít đi ra ngoài, thỉnh thoảng lắm mới đi lại trong sân chút.
Cứ vậy mà nửa tháng cũng trôi qua bình đạm, ở Mạc gia chữa thương mấy ngày, ngoài không có ánh mắt đắm đuối kia của Vô Lam khiến Lâm nguyệt khó xử ra, thì những cái khác cũng quen, ngược lại cuộc sống bình đạm trôi qua như thế với nàng bất kể là kiếp trước hay kiếp này sống trong gió tanh mưa máu, là xa lạ, cũng cực kỳ khó có được, khiến nàng càng thêm quý trọng bội phần.
Nếu không phải thế, nàng cũng sẽ không ở lại đây lâu vậy, để lúc vết thương khỏi hẳn cũng là lúc nàng nên rời đi.
Nhưng tuy cuộc sống có yên tĩnh khá hơn, nàng cũng không thể tiếp tục ở lại nơi này được nữa, hiện giờ độc tố cắn trả trong cơ thể nàng đã thành công ngăn lại, tu vi cũng khôi phục được tương đối, cũng là lúc phải rời khỏi nơi này đi thôi.
Ở đây khá hơn cũng thuộc về thế giới người phàm, mà nàng chỉ thuộc về thế giới tu chân gió tanh mưa máu thôi. Nhìn cái sân nhỏ dù cũ nát nhưng lại sạch sẽ gọn gàng, lại nhìn lên bầu trời xa xa xanh thẳm, Lâm Nguyệt thở dài.
Ầm!
Đột nhiên cửa cái sân nhỏ bị người ta đạp ra, Vô Lam quần áo bừa bộn, lảo đảo chạy vào, hắn thấy Lâm Nguyệt trong sân, đứng sững sờ tý, sau đó cất giọng lo lắng nói, “Sao cô lại đi ra thế?”
Nói xong, hắn như nghĩ tới cái gì, khuôn mặt trong nháy mắt tái lại, chẳng đợi Lâm Nguyệt nói chuyện, đã chạy tới đẩy thẳng Lâm Nguyệt vào trong phòng, nói vội vàng, “Nguyệt Nhi, cô mau vào đi, lát nữa không kịp đâu”
Lâm Nguyệt không động, nàng lạnh nhạt nhìn về phía má sưng đỏ của Vô Lam, cuối cùng lại dừng trên khóe môi rướm máu của hắn, trong mắt chợt lóe lên lạnh lẽo, nói, “Chuyện gì xảy ra? Chẳng phải ngươi và Mạc gia gia đi đổi đồ sao? Sao lại thành như thế? Mạc gia gia đâu rồi?”
Thân thể vô Lam cứng đờ, động tác dừng lại, mất tự nhiên quay mặt đi chỗ khác, nhỏ giọng nói, “không sao, không sao, cô, cô mau đi vào đi, gia, gia gia ông ấy, sẽ trở lại nhanh thôi…”
Lâm Nguyệt không động, chỉ lặng nhìn hắn. Nửa tháng nay sống chung, trong lòng nàng đối với đứa cháu trai khá thuần khiết này cũng có chút tình cảm, chưa nói tới vô Lam là ân nhân cứu mạng nàng, mà trong lòng nàng, có vị thiếu niên hồn nhiên Vô Lam này, tựa như đệ đệ của nàng vậy.
Vô Lam bị Lâm Nguyệt nhìn thẳng vậy, sắc mặt tái nhợt, hắn mấp máy môi, định nói gì đó, nhưng còn chưa kịp nói, ngoài sân nhỏ đã truyền tới một trận huyên náo ầm ĩ.
“Lão già kia, ngươi đừng tưởng cháu trai người chạy, thì không có chuyện gì nhá, thức thời, thì mau ngoan ngoãn giao cháu trai của ngươi ra đây!”
Một giọng nữ sắc bén chói tai truyền đến, khiến thân thể Vô Lam vô thức run rẩy, mặt vốn trắng bệch, giờ phút này lại như chẳng có tý máu nào.
“CÁc ngươi làm gì thế? Cháu của ta đã có vị hôn thể chủ rồi, nó sẽ không đi cùng ngươi đâu, ngươi mau rời khỏi đây thôi!” Ngay sau đó Mạc gia gia phẫn nộ cất run lên rẩy truyenf tới.
“Có vị hôn thê chủ sao? Là đứa cháu kia của nhà ngươi à? Hắn như vậy không lấy được chồng, ngoài bổn tiểu thư ra, có còn ai muốn nó nữa? Lão già kia, ngươi lá gan không nhỏ nha, dám lừa gạt bổn tiểu thư? Thật sự không biết xấu hổ, bảo cháu trai nhà ngươi là thiếp cho bổn tiểu thư thì không muốn, ngươi đã muốn tìm chết, vậy bổn tiểu thư sẽ thành toàn cho ngươi! Người đâu, đem lão già này áp xuống, đánh chết cho ta!”
Ngoài sân