“Tạ ơn sư tôn” TRên mặt Diệp Khuynh Tuyết lóe lên tia vui mừng, chẳng chút do dự lấy ra một bình ngọc, sau đó cắn nát một đầu ngón tay nặn ra một giọt máu, giao cho Tử Ngọc đạo quân.
Trong mắt Tử Ngọc đạo quân lóe sáng, tiếp nhận bình ngọc, nói thản nhiên, “Chuyện này vi sư sẽ làm thỏa đáng cho con, con đừng quên chuyện đã đồng ý với vi sư”
“Sư tôn yên tâm, chỉ cần Lâm Nguyệt chết, đệ tử sẽ tinh tâm tu luyện, dự định có thể trong vòng ba năm thành công kết đan!” Diệp Khuynh Tuyết cắn răng cam kết.
Từ sau khi ra khỏi tiểu bí CẢnh Hoàng Thiên, Lâm Nguyệt đã trở thành tâm ma của nàng ta, nếu như không phải thế, sau khi nàng ta từ bí cảnh thí luyện trở về, nàng ta nên bế quan Trúc cơ. Dù sao tu vi hiện tại của nàng ta đã đứng mãi trên đỉnh luyện khí hậu kỳ quá lâu, chỉ là bởi tâm tình nảy sinh tâm ma, vì thế mới chậm chạp không cách nào tĩnh tâm bế quan được.
Chỉ cần Lâm Nguyệt chết, tâm ma không còn nhiễu loạn tinh thần nàng ta nữa, chuyện nàng ta đột phá Trúc cơ là tự nhiên mà thôi, hơn nữa Tử Ngọc đạo quân yêu cầu nàng ta trong vòng ba năm Kết Đan thành công, với nàng ta mà nói cũng chẳng phải là chuyện khó gì, nàng ta có không gian hỗn độn, bên ngoài ba năm, thì trong không gian chừng ba mươi năm, ba mươi năm Kết Đan, lấy tư chất trước mắt của nàng ta dĩ nhiên là không thành vấn đề!
“Tốt rồi, nếu thật như thế, thật cũng không uổng phí tâm tư vi sư đặt hết trên người con” Tay Tử Ngọc đạo quân vừa động, bình ngọc nắm trong tay đã biến mất, đôi mắt âm lãnh kia trong nháy mắt bắn ra tia ác độc, nói lạnh lùng, ‘Tốt lắm, hiện tại Lâm Nguyệt kia không có ở thời không Trung Nguyên, nhưng vi sự tự có cách lấy tính mạng nó, con cứ chịu khó tu luyện cho tốt, đợi tin tức vi sư là được!”
“Vâng, đệ tử sẽ cẩn thận nghe lời dạy bảo của tôn sư!” Diệp Khuynh Tuyết cúi đầu cất giọng đầy thành khẩn.
“Như thế là tốt rồi, vi sư còn có chút chuyện cần xử lý, mấy ngày này, con cứ ở lại Vân Vụ Phong tu luyện đi, đừng ra khỏi tông môn nữa!” Nói xong, Tử Ngọc đạo quân liếc Diệp Khuynh Tuyết một cái, rồi xoay người rời đi.
“Vâng!” Diệp Khuynh Tuyết thấy Tử Ngọc đạo quân sắp đi rồi, mắt chợt lóe, cắn răng, vẫn nói ra miệng, “Sư tôn, hôm đó đệ tử và người có nói tới chuyện…”
Bước chân Tử Ngọc đạo quân dừng lại, đầu cũng không quay lại nói ra, “Chỉ cần con thành công trúc cơ, vi sư sẽ đưa đi gặp sư bá Ngọc Thanh của con cầu hôn, đến lúc đó Quân Tử Huyền tự nhiên sẽ thành bầu bạn song tu của con thôi!”
“Thế còn Mộc gia…” Diệp Khuynh Tuyết định nói lại thôi, mặt mũi ngập tràn khó xử nhìn Tử Ngọc đạo quân.
“Chuyện Mộc gia vi sư sẽ tự xử lý, con đừng nghĩ nhiều!” Nói xong, Tử Ngọc đạo quân không đợi Diệp Khuynh Tuyết đáp lại, đã sải bước rời đi.
Diệp Khuynh Tuyết ngẩng đầu lên, nhìn bóng Tử Ngọc đạo quân biến mất dần, khóe môi lại cong lên cười tự giễu, hai tay giấu trong áo nắm chặt lại.
Xem ra hồn lão nói không sai, sư tôn thu nàng ta làm đồ đệ chỉ sợ không đơn giản như thế! Chẳng qua, vậy thì sao nào? Nếu có thể lợi dụng mà giết chết được Lâm Nguyệt thì cũng vẫn coi là một chuyện tốt! Còn phần lão sau này muốn tính toán gì với nàng ta, Diệp Khuynh Tuyết nàng đây cũng biết cách tính toán lại cho tốt chẳng phải sao? Chỉ hy vọng sư tôn đến lúc đó đừng có hối hận là được!
Chẳng qua hồn lão nói đúng, sư tôn lợi dụng nàng ta, hiện tại nàng ta cảm giác không phải là đang lợi dụng sư tôn đó sao? Có một tu sĩ hóa thần làm sư phụ, chưa hẳn đã là chuyện xấu!
Sớm muộn gì cũng có một ngày, bất kể là Côn Lôn, hay cả giới tu chân, cũng sẽ thành thiên hạ của Diệp Khuynh Tuyết nàng đây!
Quân Tử Huyền, ngươi chẳng phải vẫn khinh thường ta sao? Đến lúc đó ta lại muốn nhìn chút coi xem ngươi cự tuyệt thế nào! Còn phần Lâm Nguyệt, cái nữ nhân khiến nàng ta thống hận nhất, có sư tôn ở đây, những ngày an nhàn của nó cũng chấm dứt rồi!
Nhìn cả đỉnh Vân Vụ Phong không có bóng người, Diệp Khuynh Tuyết cười lạnh một tiếng, phất ống tay áo một cái, thân hình như quỷ mị hư vô trong nháy mắt biến mất không còn.
***
Tại Bạch Sa Thành.
“Lâm Nguyệt…” Cửa phòng bị đẩy ra, Bạch Băng bưng một mâm linh quả đầy đi đến, mặt mũi ngập tràn vui sướng nhìn thiếu nữ đang nhắm mắt điều tức, nói, ‘Đây là thanh tâm quả của đảo nhỏ dưới sự quản lý của mẫu thân ta đưa tới, ta lấy cho nàng nếm thử nè!”
Lâm Nguyệt cứ như chẳng nghe thấy, hai mắt nhắm chặt, không động đậy.
“Lâm Nguyệt, nàng nếm thử coi, xem có ăn được không?” Bạch Băng cứ nói, thấy Lâm Nguyệt không để ý tới mình, lại ngồi thẳng xuống cạnh Lâm Nguyệt, cầm một linh quả đưa tới bên môi Lâm Nguyệt.
Lâm Nguyệt mở bừng mắt ra, ánh mắt lạnh lùng nhìn thẳng vào thiếu niên đang nở nụ cười kia.
Bạch Băng bị cái nhìn lạnh thấu xương của Lâm Nguyệt làm cho run lên, nụ cười sáng lạn trên mặt đột nhiên cứng đờ, một lúc sau mới kinh ngạc nói, “Lâm, Lâm Nguyệt…”
“Bạch công tử!” Lâm Nguyệt đột nhiên cất giọng ngắt lời hắn, giọng lạnh băng chẳng có độ ấm nào, ‘Ý tốt của ngươi ta xin nhận, hiện giờ ta muốn tu luyện, xin mời ngươi rời đi cho!”
Trong lòng Lâm Nguyệt bực bội vô cùng, hai ngày nay nàng rất hối hận ở lại phủ Thành chủ này, Bạch Băng này không hiểu bị nổi cơn điên gì, ngày nào cũng chạy tới nơi này dây dưa không ngừng, mặc kệ nàng lạnh lùng, hờ hững chống đỡ tới mức nào, chính là đuổi cũng không đuổi được ruồi bọ đáng ghét này, nếu không phải là bởi giờ phút này nàng ở Bạch SA Thành, lại đặt mình trong địa bàn người ta, nàng sớm đã trực tiếp ném văng thiếu niên này ra rồi!
“ngươi!” Nghe thấy Lâm Nguyệt nói, gương mặt tuấn tú của Bạch Băng lúc trắng lúc xanh, gần như bị đả kích mạnh vậy, cứ giật mình lặng nhìn vẻ mặt lạnh lùng của thiếu nữ, mãi lâu sau, nước mắt đong đầy nói, “Nàng, sao nàng lại có thế đối ta như vậy chứ? Lâm Nguyệt, ta, ta thật sự thích nàng mà..”
Nói xong, Bạch Băng như mãnh hổ bổ nhào về trước định ôm chặt lấy Lâm Nguyệt. Sắc mặt Lâm Nguyệt sầm xuống, trong mắt chợt lóe lên tàn khốc, trong lúc Bạch Băng nháy mắt lao tới, đầu ngón tay vẽ một cái, một lực lượng vô hình đánh mạnh Bạch Băng văng ra.
Bạch Băng không ngờ mình chủ động yêu thương nhung nhớ mà bị Lâm Nguyệt cự tuyệt, lại càng không ngờ được Lâm Nguyệt sẽ đẩy thẳng hắn ra, bất ngờ bị một luồng lực lượng kia bắn ngược ra, ngã chật vật trên đất.
“nàng, nàng…” Bạch Băng không dám tin mở ton mắt nhìn Lâm Nguyệt trừng trừng. Thủa nhỏ Bạch Băng đã lớn lên ở Bạch Sa Thành, chưa từng thấy một cô gái nào giống Lâm Nguyệt chẳng biết thương hương tiếc ngọc gì cả, trong lòng hắn, bất kể là cô gái thế nào, đều là thích sắc đẹp, như mẹ của hắn vậy, cũng nuôi ở tỏng phủ thành chủ không ít thị thiếp, mà mẫu phụ của hắn cũng là thị thiếp được mẫu thân hắn sủng ái nhất.
Chẳng những mẫu thân như thế, mà vị sư tỷ kia cũng thế, sư tỷ BẠch Vân dù trong mắt người ngoài là người thoạt nhìn rất nghiêm túc, nhưng thực ra hắn biết rõ, sư tỷ là người cực thích sắc đẹp, mặc dù tỷ ấy chưa thành thân, nhưng ở chỗ tỷ ấy, lại nuôi nhốt rất nhiều mỹ thiếu niên.
Hắn tự nhận mình lớn lên không tệ, ở Bạch Sa Thành là nam tử xinh đẹp, mấy năm nay sư tỷ từng mấy lần cầu hôn với mẫu thân, muốn cưới hắn, vốn hắn đã chuẩn bị đồng ý gả cho sư tỷ rồi, nhưng từ sau khi thấy Lâm Nguyệt, hắn liền thay đổi chủ ý.
Hôm đó hắn bởi vì hiếu kỳ, đi theo mẫu thân gặp khách, kết quả vừa vào cửa thấy nàng trong nháy mắt, hắn đã thích nàng rồi. Sau đó lúc nàng nói chuyện với mẫu thân, hắn cứ nhìn nàng liên tục, nhìn dung nhan tuyệt sắc tinh xảo ấy, trong lòng hắn không kìm được mà rung động, cũng vào thời điểm đó, trong lòng hắn đã có quyết định, hắn thích nàng, muốn gả cho nàng!
Sau khi biết rõ nàng đồng ý ở lại Phủ Thành chủ, trong lòng hắn rất vui, cảm thấy ông trời đều ưu ái hắn. Hắn có lòng tin tràn trề với dung mạo của mình. Hắn lúc nào cũng tin, chỉ cần hắn muốn, nàng nhất định sẽ thành thê chủ của hắn, nhưng mà…
Bạch Băng nhìn vẻ mặt lạnh lùng của cô gái, trong lòng bất giác chua xót, nước mắt cứ thế rơi lạch tạch xuống, đầy vẻ ấm ức không cam lòng khiến hắn không kìm được hỏi, “Vì sao? Chẳng lẽ ta không đủ xinh đẹp ư? Vì sao nàng lại không thích ta chứ?”
Nhìn thiếu niên mảnh mai quỳ rạp chật vật dưới đất rơi lệ, Lâm Nguyệt bất giác sững sờ, nhưng chỉ trong nháy mắt, một khuôn mặt yêu nghiệt khác nổi lên trong đầu, sắc mặt Lâm Nguyệt trong nháy mắt lạnh xuống, không thèm nhìn thiếu niên, xoay người nói ra lạnh nhạt, ‘Bởi vì, ta đã có người trong lòng!”
Nói xong, cũng không để ý tới thiếu niên kia cả kinh với ánh mắt không tin, bước thẳng ra ngoài.
Nhìn bóng dáng thiếu nữ mảnh mai đi xa dần, trên mặc Bạch Băng vẫn kinh hoảng, không dám tin, rồi dần không cam lòng và ghen tị thay thế, hắn cắn chặt môi dưới, đứng lên từ dưới đất, nhìn về hướng Lâm Nguyệt rời đi, ánh mắt lóe lên mãi.
Có người mình thích sao? Đây là lý do nàng ấy cự tuyệt hắn ư? Nếu là vậy hắn cũng không chấp nhận được!
Trong mắt Bạch BĂng lóe lên tia tàn khốc! Lâm Nguyệt, nàng là của ta, ta mặc kệ nàng có cưới chồng hay không, mà coi như nàng có chồng chính thì sao chứ? Bạch Băng ta nghĩ muốn có thứ gì, chưa từng không chiếm được!
***
Trong hoa viên phủ thành chủ.
Lâm Nguyệt đứng giữa bụi hoa, ngẩng đầu lặng nhìn mây trắng trôi trên không, trong lòng nghĩ rất nhiều. Tới Đông cực Hải này hơn một tháng, nhưng nàng vẫn mãi chưa quen với phong tục ở đây. Có lẽ nàng không có thói quen nhân vật baatgs ngờ chuyển đổi.
Ở La Châu, Ở Côn Lôn, bất kể là nữ nhân người phàm, hay nữ tu giới tu chân, trong mắt nam nhân đều là kẻ yếu, ở đó, nữ nhân xinh đẹp sẽ trở thành đối tượng cướp đoạtk của người khác, còn nam nhân, lại thành đối tượng được phần đông thê thiếp nịnh nọt tranh thủ tình cảm.
NHưng ở chỗ này, tất cả đều lật ngược, ở Đông Cực Hải, nữ nhân có thể tam phu tứ thị (ba chồng bốn thiếp), mà nam nhân thì phải sống dựa vào nữ nhân. Lúc Ở Côn Lôn, nàng lúc nào cũng phải liên tục giấu đi sự xinh đẹp yêu nghiệt của mình, vì sợ có một ngày, mình thành mục tiêu cho người khác cướp đoạt, mà nàng chưa từng nghĩ tới, sau khi rời đi côn Lôn, địa vị ở nơi này lại được tôn lên, dung mạo tuyệt mỹ kia của nàng lại cũng mang lại phiền phức tới cho nàng.
Thích không ư? Như nàng ích kỷ lạnh lùng tới vậy, sao xứng cho người ta thích chứ? Trừ hắn ra..
Lâm Nguyệt hít sâu một hơi, nàng đột nhiên phát hiện ra, nàng nghĩ tới Diêm tinh Vân, so với nam nhân ở đây thoạt nhìn nũng nịu, động chút là ngượng ngùng mặt đỏ, nàng tình nguyện ở cùng một chỗ với thiếu niên lòng dạ xảo trá độc ác kia hơn.
Tiếc là… Lúc trước nàng tìm mọi cách trốn tránh, xem thiếu niên như rắn rết mà tránh, hiện giờ lại muốn gặp mà không được…
Khoảng cách giữa Đông Cực Hải và thế giới tu chân cách cực xa, dù nàng có muốn trở về,lấy tu vi trước mắt nàng cũng không làm nổi..
Mà thôi, nếu có duyên, bọn họ sẽ còn được gặp nhau, nếu vô duyên, hiện giờ có nghĩ nhiều cũng vô vị…
Thu lại tâm tình phức tạp trong lòng, Lâm Nguyệt lạnh