Thời gian như nước chảy, chẳng mấy chốc trôi qua, Lâm Nguyệt ngày nào cũng ngoài đi học trên lớp ra, thì phần lớn đều ở một chỗ cùng cha mẹ, cả nhà ở bên nhau ngày nào cùng vui vẻ.
Ngày hôm đó, Lâm Nguyệt cùng cha Lâm mẹ Lâm cùng đi dạo phố, chuẩn bị sắm tết. Đi trên đường phố náo nhiệt, Lâm Nguyệt rất hưng phấn, trong ấn tượng của nàng, năm xưa cha mẹ đều rất bận rộn, lúc nào cũng có nhiệm vụ làm chưa xong, chẳng giống bây giờ cả nhả cùng nhau đi sắm Tết, chưa bao giờ có tình cảnh đi chuẩn bị lễ mừng năm mới cao hứng như thế.
Nhưng giờ khác rồi, từ sau ngày nàng tỉnh lại, cha mẹ dường như đột nhiên nhàn rồi vô ích vậy, lúc nàng ở nhà, cha mẹ gần như đều ở cạnh nàng, điều này khiến nàng vui lắm, lại hơi bất an, cảm giác trong lòng như thế tốt đẹp quá mức, tất cả cứ như đang nằm mơ vậy.
“Tố Nhi, lát nữa chúng ta đi chợ chút, mua ít lễ phục mừng năm mới cho em và A Nguyệt nhé” Cha Lâm đi đằng trước xách túi lớn túi nhỏ, đột nhiên quay đầu, vừa cười vừa nói.
“Em thì không cần, y phục xinh đẹp gì nữa, bình thường cũng không mặc, chỉ có A Nguyệt nhà chúng ta, mặc vào mới thật sự xinh đẹp” Mẹ Lâm nhìn về phía Lâm Nguyệt với ánh mắt ngập tràn tình yêu.
“Ai bảo thế? Năm mới không mặc sao? Bình thường em vẫn luôn thích mặc quân trang, anh còn quên mất em mặc quần áo khác nữa chứ” Cha Lâm cười phản bác.
“Ba ba nói đúng lắm, mẹ cũng nên mua, chúng ta cùng mua đi!” Lâm Nguyệt vui sướng kéo tay mẹ Lâm cười bảo, “Mẹ mặc váy nhất định rất đẹp!”
“Cái con bé này…” Mẹ Lâm nở nụ cười, nhìn mặt Lâm Nguyệt đầy dịu dàng. Lâm Nguyệt nhìn vẻ mặt tươi cười của cha mẹ, trong lòng hơi hoảng hốt. Trong trí nhớ của nàng, cha mẹ lúc nào cũng rất bận, quanh năm suốt tháng gần như chẳng có thời gian ở nhà, lúc nàng còn rất nhỏ, cha mẹ vì quá bận công tác, mới thuê một bảo mẫu tới chăm sóc cho nàng, cứ như bây giờ đi dạo phố cùng nàng, gần như là chuyện không thể.
Hơn nưã không chỉ thế, lúc trước cha vẫn là người nghiêm túc nhất, ở nhà lúc nào cũng ít cười, đừng có nói là nàng, chỉ là lúc đối mặt với mẹ, lâu lắm cũng vẫn là gương mặt lạnh lùng, mà chẳng giống bây giờ cười đùa thân thiết với nàng, Lâm Nguyệt gần như đến nghĩ cũng không dám.
Tất cả nhìn có vẻ rất tốt đẹp, tốt đẹp tới mức khiến nàng cảm giác như đang mơ. Giống như, là thứ nàng vẫn muốn có, nhưng chẳng cách nào lấy được, hiện giờ thoáng cái toàn bộ đều có cả, hạnh phúc tới quá nhanh, nhanh tới mức khiến nàng khó có thể thích ứng ngay.
“A Nguyệt, A Nguyệt…” Mẹ Lâm giọng hơi lo lắng, làm Lâm Nguyệt bừng tỉnh.
“Mẹ, sao thế ạ?” Lâm Nguyệt hơi mờ mịt nhìn mẹ mình.
“A Nguyệt, con xem này, cái váy này thấy sao? Màu sắc này, trắng nõn nà, rất phù hợp với tuổi của cô bé con…” Mẹ Lâm cầm một chiếc váy công chúa màu hồng vừa hướng Lâm Nguyệt khoa chân múa tay vừa nói liên tục.
Lâm nguyệt vui sướng nhìn theo ánh mắt mẹ Lâm về món váy hồng đó, đây là loại váy công chúa quây ngực, thân dưới xòe ra tầng tầng lớp lớp bồng bềnh, thoạt nhìn rất đẹp, rất đáng yêu, rất phù hợp với một cô bé 12, 13 tuổi, quan trọng nhất là, cái váy này nhìn rất quen.
“Ơ cái váy này…” Lâm Nguyệt kinh ngạc nhìn cái váy màu hồng mà ngây dại.
“A Nguyệt, A Nguyệt?” Mẹ Lâm thấy thần sắc Lâm Nguyệt ngây ngốc nhìn chiếc váy trong tay bà, trong lòng bất giác dâng lên cảm giác bất an, khẽ gọi Lâm Nguyệt cẩn thận, cứ như sẽ khiến nàng sợ hãi vậy.
Thần sắc Lâm Nguyệt ngơ ngác nhìn cái váy màu hồng kia, mãi một lúc lâu, mới nói ấp úng, “Cái này, là quà mẹ tặng cho con lúc con sinh nhật mười tuổi, một năm sau, mẹ bị tai nạn qua đời, sau đó, sau đó…”
Lâm Nguyệt cứ như bị ma nhập vậy giật mình, kinh ngạc đưa tay ra vuốt ve cái váy, nói ra giọng rất chậm rất chậm, khiến động tác mẹ Lâm và cha Lâm ở bên cứng ngắc lại.
“A Nguyệt, con, con đang nói linh tinh gì thế? Có phải lại bị ác mộng rồi không?” Cha Lâm và Mẹ Lâm cùng liếc nhìn nhau, sau đó cố cười, nói ra.
“Sau đó là gì nhỉ? Đúng rồi…” Lâm Nguyệt lại chẳng để ý gì tới cha Lâm, tiếp tục nói thong thả, “Sau khi mẹ tai nạn qua đời năm thứ hai, cũng chính là năm đó con tốt nghiệp tiểu học, ba ba trở lại, ông ấy đưa con đi tập huấn bộ đội, một năm sau, ba ba làm nhiệm vụ hy sinh, tin ba ba hy sinh truyền về, ông nội đột nhiên chảy máu não, vào viện, không sống được qua ngày, sau hôm ấy, trong nhà chỉ còn lại có mình con, con bị đưa tới bộ đội đặc chủng nữ, huấn luyện chưa đầy một năm, thì bị đưa đi chấp hành nhiệm vụ…”
“Mẹ mình chết rồi, ba ba cũng đã chết rồi…” Lâm Nguyệt ánh mắt tĩnh mịch nhìn lên người “mẹ Lâm’, “cha Lâm”, nhìn thẳng vào khuôn mặt hoảng sợ của họ, nói rặn ra từng chữ một “Cả nhà ta đã chết hết rồi! Ta mười ba tuổi thì đã bị sai đi làm nhiệm vụ, mười ba tuổi phải đi nằm vùng ở một quán ba, mười ba tuổi đi giết trùm buôn thuốc phiện lớn nhất thành phố Z! Vì thế, các người, toàn bộ, đều là, giả!”
Lời vừa nói ra, sắc mặt “”mẹ Lâm”, “cha Lâm” bỗng biến mất, ngay sau đó một vòng tròn màu vàng sáng đột nhiên xuất hiện dưới chân Lâm Nguyệt, sau đó sóng nước nhộn nhạo vây quanh tản đi, theo vòng sáng lan tràn, cảnh sắc chung quanh và “mẹ Lâm, cha Lâm “ trong nháy mắt hóa thành tro bụi.
“Lâm Nguyệt, đừng trách ta, ngươi muốn trách thì trách ngươi ưu tú quá mức đi, Lâm gia, tuyệt đối không thể tái xuất hiện trong cái vòng luẩn quẩn này nữa!”
“Ân Tử Thần?”
Ký ức như sóng triều ào vào trong đầu, Lâm Nguyệt bừng tỉnh, nhìn gương mặt tuấn tú quen thuộc của nam nhân trước mặt, còn làm nàng thấy vẻ mặt dữ tợn xa lạ nữa.
“Ân Tử thần, là ngươi..”
Ân Tử Thần, con trưởng của Ân Gia, đã từng là hai nhà kết giao, nàng và Ân Tử thần là thanh mai trúc mã, Ân Tử thần trong lòng nàng tựa một một người anh vậy…
Nhưng mà cũng chính là kẻ thân thiết cạnh nàng này, sau khi cha mẹ và ông nội nàng qua đời thì đã liên tục chăm sóc nàng, lại bán đứng nàng, vì để cho nàng lọt vào tay trùm buôn thuốc phiện, thậm chí chẳng tiếc cấu kết với trùm buôn thuốc phiện, tiết lộ hành tung của nàng cho trùm buôn thuốc phiện biết…
“Vì sao…?” Nhìn nam nhân trước mặt, trong lòng Lâm Nguyệt trào lên đau đớn, tại sao phải bán đứng nàng chứ? Tại sao lại là hắn? Hắn chẳng phải là người anh nhà họ Ân quan tâm tới nàng nhất sao? Vì sao có thể vậy chứ?
“Vì sao à?” Khuôn mặt anh tuấn của Ân Tử Thần, giờ phút này thoạt nhìn dữ tợn méo mó, khinh thường nhìn Lâm Nguyệt, “Bởi vì ngươi họ Lâm, ngươi là con gái của Lâm Ưng, là cháu gái của Lâm Quốc Thanh! Lâm gia sớm phải bại, Lâm Quốc Thanh chết rồi, Lâm Ưng cũng đã chết, sao Lâm gia có thể tiếp tục tồn tại trong cái vòng luẩn quẩn này chứ? Kinh thành, quân bộ, chỉ cần có Ân gia là đủ rồi! Còn ngươi, vì sao không thể giống người khác thế, cứ ngoan ngoãn lớn lên rồi xây dựng gia đình đi chứ? Vì sao cứ lần này tới lần khác muốn tiến vào quân bộ, tại sao lại phải tranh đoạt vị trí kia cùng ta chứ!”
“Ân gia ư…” Lâm Nguyệt bỗng ngẩng đầu lên, nhìn hung dữ thẳng vào Ân Tử Thần, gằn từng câu từng chữ, “Cha mẹ ta chết, có phải có liên quan tới Ân gia không?”
Lâm gia là nhà quân chính, dù con nối dõi ít ỏi, tới thế hệ cha nàng, chỉ có nàng là con gái duy nhất, nhưng Lâm gia có thế rất lớn trong quân đội, bằng vào thân phận của cha mẹ, ra vào đều có lính bảo vệ, nếu không bị người ta tính toán, cha mẹ nàng không thể đơn giản xảy ra “ngoài ý muốn” được!
Mặc dù Lâm gia có quyền lớn trong quân đội, nhưng trong kinh thành lúc nào cũng duy trì trung lập, chưa bao giờ tham dự việc tranh quyền đoạt lợi với những thứ kia trong kinh thành, có thể khiến Lâm gia không hề đề phòng, hơn nữa có thể lợi dụng chuyện tin tưởng của người họ Lâm cũng chỉ có nhà Ân gia!
“Quả nhiên không hổ là con gái Lâm Ưng, cháu gái của Lâm Quốc Thanh” Ân Tử Thần nhìn Lâm Nguyệt giễu cợt, cười lạnh nói, “Đáng tiếc, hiện giờ ngươi biết thì đã quá muộn!”
Quả nhiên là Ân gia! Lâm Nguyệt trừng to mắt như sắp nứt ra nhìn chằm chằm vào sắc mặt ghê tởm kia của Ân Tử Thần. Ân gia, năm đó ông nội Ân gia trong thời kỳ chiến tranh chẳng qua chỉ là lính bảo vệ cạnh ông nội, sau đó cũng vì được ông nội chiếu cố, mới có địa vị như ngày nay, sao bọn họ dám, sao bọn họ dám làm thế chứ!
“Ân Tử Thần, cha mẹ ta là do Ân gia các ngươi giết chết ư?” Hai tay Lâm Nguyệt nắm chặt, móng tay đâm sâu vào lòng bàn tay, từng giọt máu tươi tràn ra!
“Đúng vậy, Lâm Ưng quá xuất sắc, ngáng đường Ân gia, vì thế, Ân gia nhất định phải tiêu diệt! Chỉ nếu không có Lâm gia, Ân gia mới có thể khống chế quân quyền hoàn toàn!” Ân Tử Thần không còn giấu nữa, mà trực tiếp thừa nhận sảng khoái.
Hiện tại Lâm Nguyệt đã lọt vào tay hắn, rất nhanh nàng sẽ bị trùm buôn thuốc phiện mang đi, hắn sẽ lợi dụng Lâm Nguyệt diễn một tuồng kịch, đến lúc đó, bất kể là Lâm Nguyệt, hay những đồng đội bộ đội đặc chủng kia của nàng cũng sẽ chết hết, bộ đội không nghe lệnh Ân gia không cần sống!
“Ngươi nói cha ta ngáng đường Ân gia, vậy còn mẹ ta thì sao? Bà ấy đã làm sai điều gì chứ? Tại sao lại phải giết chết mẹ của ta?” Lâm Nguyệt cắn chặt môi dưới, ánh mắt hung ác nhìn thẳng Ân Tử Thần, nếu không phải bị họng súng đen ngòm chĩa vào đầu, nàng gần như muốn nhào lên liều mạng với Ân Tử Thần rồi.!
“Mẹ ngươi sao? Vậy cũng thật đáng tiếc, nhớ năm đó, bà ấy nhưng nổi tiếng là mỹ nhân trong quân đội, cả cha ta đều ái mộ bà ấy…” Ngón tay thon dài của Ân Tử Thần vuốt nhẹ súng lục màu bạc, bên môi lộ ra nụ cười khiến người ta rùng mình sợ hãi, “Bà ấy vốn không chết, cha ta cũng không bỏ được người phụ nữ ông yêu mà đi tìm chết, chẳng qua, ai bảo bà ấy biết quá nhiều chứ? Huống chi dù bà ấy có không biết gì, mẹ ta cũng không cho phép bà ấy sống sót…”
Thì ra là thế, thì ra là thế…
Lâm Nguyệt cả người run rẩy, nhìn chằm chằm Ân Tử Thần, môi dưới bị cắn đã chảy máu tươi đầm đìa.
Hóa ra mẹ sở dĩ chết là vì bà ấy biết rõ âm mưu Ân gia, vì thế Ân gia mới có thể không đợi được đem loại bỏ bà ấy, trận tai nạn xe kia, nàng bảo sao lại trùng hợp thế không biết, vì sao lúc ấy toàn bộ lính bảo vệ bên cạnh bà đều bị điều đi cả, vì sao ở đó vốn chẳng có nhiều xe đi lại trên đường mà đột nhiên xuất hiện một chiếc xe tải lớn, vì sao mẹ ở trong xe đã rõ ràng đậu ven đường, mà xe tải kia như mất lái đụng tới chứ…
Hóa ra, tất cả đều là âm mưu, là âm mưu của Ân gia! Ân gia hại chết cha mẹ nàng, hại ông nội chảy máu não, hiện giờ Ân Tử thần còn muốn hại cả nàng nữa!
Hai tròng mắt Lâm Nguyệt đỏ ngầu, trong mắt đầu ngập tràn thù hận, nàng nhìn chằm chằm Ân Tử Thần, đột nhiên phá lên cười điên cuồng!
“Ân Tử thần, Ân gia các người tìm mọi cách tính toán, hao tổn tâm sức giết cha mẹ ta, ngươi cho là làm vậy có thể khống chế