“Minh Vương….”
Mãi cho tới khi thi thể biến mất hoàn toàn, đôi môi tái nhợt của Nguyệt Thần Tôn mới hé mở thốt ra hai từ Minh Vương.
Giọng rất nhẹ rất khẽ, nhưng lại khó nói ra được từ rùng mình. Tim Lâm Nguyệt, nhói đau, tay nắm chặt tới nỗi lòng bàn tay đã đầm đìa máu thịt, máu tươi nhỏ từng giọt xuống đá tam sinh màu xám, từng giọt đỏ rực lộng lẫy như đóa hoa Bỉ Ngạn sáng chói giữa tăm tối, nhìn mà thấy giật mình.
Tộc Nguyệt, tộc nguyệt, phản bội, âm mưu…
Ầm một tiếng, như có vật gì nổ tung trong đầu Lâm Nguyệt, một luồng hận mãnh liệt chưa từng có từ trước tới nay trào ra gần như muốn bao trùm nàng hoàn toàn.
Rất hận, cực hận! Đau quá…..
Sắc mặt Lâm Nguyệt trắng bệch, trái tim căng nhức, giờ khắc này nàng như có ảo giác, thấy mình chính là Nguyệt Thần Tôn, Nguyệt Thần Tôn chính là nàng,giờ phút này Nguyệt Thần tôn cự kỳ hận và hối hận, nàng đều có thể cảm nhận được sâu sắc.
Hình ảnh lại đổi lần nữa.
Bầu trời bao la tối tăm, như nhiễm máu đỏ, có vô số thi thể chồng chất cao như núi, toàn bộ cả vùng đất đều bị nhiễm máu đỏ thẫm.
Thiếu nữ vóc dáng mảnh mai, đôi chân trần đứng trên đỉnh Tây Hải Thần Sơn nhuộm đầy máu đỏ tươi, đôi mắt đẹp cũng đỏ thẫm như máu, màu tím cung trang vẫn phiêu dật, phối với mái tóc đen dài tới tận gót giờ phút này toàn bộ đã biến thành màu trắng.
Hồng nhan chưa già, tóc đã bạc.
Thiếu nữ dáng mảnh mai nhỏ nhắn xinh xắn, cứ chân trần đứng vậy trên đỉnh núi, màu tóc trắng phiêu lãng theo gió, dưới bối cảnh toàn máu đỏ, đúng là đơn độc, thê lương.
Dưới núi, bóng người mờ mịt, cứ nhìn chằm chặp về bóng dáng thiếu nữ, trong mắt đều là thù hận, lại chẳng có một ai dám bước lên. Từ xa, một chiếc xe thần thú xxj rỡ xa hoa chậm rãi đến, xoay quanh xe có kim long chín đầu.
“Nghiệt nữ…” Thú trên xe, một nam nhân trung niên có dung mạo tuấn mỹ uy nghiêm bước xuống, nam nhân ấy mặc bộ long bào màu vàng kim sáng lấp lánh, mặt lạnh nhìn về thiếu nữ đứng trên đỉnh núi! Ngày sau đó một cô gái xinh đẹp mặc cung trang màu đỏ được một Huyền Nữ Thần Tôn đỡ bước xuống xe.
“Đế quân, tại sao nó lại có thể nhẫn tâm như thế chứ? Thế mà dám tàn sát sạch người trong tộc của thiếp, Đế quân, chàng phải làm chủ cho thiếp…. Nếu không, toàn bộ người trong tộc chết, thiếp còn mặt mũi nào mà sống nữa chứ…”
Tây Hải Nữ Thần khóc rống lên thất thanh, nhìn về phía thiếu nữ với ánh mắt ngập tràn oán độc.
“Đế phụ, Đế Nguyệt không đếm xỉa gì tới quy củ thần giới, vô cớ giết chóc con dân thần giới, người nhất định không thể bỏ mặc được nha…” Huyền Nữ Thần Tôn phẫn hận nói phụ họa theo. Cả bộ tộc Tây Hải, chỉ ngắn ngủn trong mấy ngày, toàn bộ đã chết sạch.
GẦn nghìn vạn người, từ cha mẹ tộc Tây Hải, cho tới những người bình thường trong tộc, cả trẻ con ba tuổi, không một ai sống sót, toàn bộ chết oan uổng, sau khi chết còn bị tàn nhẫn rút cả hồn phách, chỉ để lại xác, khiến cho thi thể không cách nào tiêu tán được.
Tất cả ánh mắt mọi người đều nhìn thẳng về thiếu nữ trên đỉnh núi.
Nàng là Đế nữ, đã từng là con gái Thần Hậu tự phong thần lực, nàng vốn xuất thân từ một tộc Nguyệt hiển hách nhất thần giới, vốn là người tôn quý nhất thần giới ngoài Thần Đế ra.
Nguyệt Thần Tôn!
Đế nữ từng khảo nghiệm chỉ có thần lực cấp bốn, đã từng bị Thần Đế phong làm Thần Tôn phụ trách quản lý Nguyệt Thần Điện, một thần tôn phế vật.
Một Đế nữ sớm đã mờ nhạt trong mắt người đời, một người mà trong miệng ai cũng gọi là phế vật, một đứa con lúc nào cũng bị Tây Hải Nữ Thần và Huyền Nữ Thần Tôn tìm mọi cách chèn ép, gạt bỏ.
Hiện giờ chỉ ngắn ngủn trong vòng vài ngày, đã phạm phải tội giết chóc ngập trời! Nàng vốn đã được chỉ hôn cho Minh Vương Minh giới, hơn nữa đã rời khỏi Thần giới, nhưng tộc Nguyệt không muốn Nguyệt Thần Tôn lấy chồng ở xa tận Minh giới, đã phạm phải sai lầm lớn, bị Thần Đế hạ lệnh thiên diệt toàn tộc. Vào cái ngày toàn tộc Nguyệt bị diệt sạch, Nguyệt Thần Tôn ở Minh giới đã tàn sát cả ba thành, vào thời điểm Minh Vương chạy tới, lại thoát khỏi Minh giới, lẻn về Thần giới, đi vào Tây Hải, đem giệt sạch toàn bộ tộc Tây Hải!
Nàng đang trả thù, trả thù chuyện diệt tộc, bởi vì biết mình không phải là đối thủ của Thần Đế, nên nàng chọn cách nàng thống hận nhất là Tây Hải Nữ Thần mà diệt sạch toàn bộ tộc Tây Hải.
Minh giới, vào lúc Minh Vương chẳng coi ra gì, còn tàn sát cả ba thành, Thần Giới, dưới ánh mặt trời trải rộng có cao thủ như mây lại giết tuyệt toàn bộ tộc Tây Hải, đây rốt cuộc là có tu vi tới bậc nào mới có thể làm được đây?
Thiếu nữ đứng trên đỉnh núi thoạt nhìn vô cùng mảnh mai, vô cùng gầy yếu, nàng tồn tại cả đệ nhất mỹ nhân Huyền Nữ Thần tôn cũng không sánh nổi với dung mạo tuyệt sắc của nàng.
Rất nhiều người, kể cả thần giới, Ma giới, Minh giới, đều là lần đầu tiên nhìn thấy phế vật Nguyệt Thần Tôn trong truyền thuyết, cũng là lần đầu tiên kinh diễm ngắm dung mạo tuyệt mỹ của nàng.
Cô gái như thế, nếu không phải hai tay nhuộm đầy máu tanh, chỉ một ánh mắt thôi cũng khiến nghìn vạn người khuynh đảo. Chẳng trách mà người ta truyền ra, Ma tôn Ma giới và Minh Vương Minh giới đều vì nàng mà trở mặt thành thù.
Đáng tiếc hiện giờ, chẳng ai dám dùng ánh mắt ái mộ đi nhìn nàng, mọi ánh mắt nhìn về nàng đều mang theo sợ hãi kiêng kỵ.
Đừng có nói tới tàn sát cả ba thành Minh giới, đến cả bộ tộc Tây Hải, trong đó có vô số cao thủ, Thần Vương cấp sáu và Thần tông cấp bảy cũng không thiếu, mà cả tộc Tây Hải còn có thêm cả Thần Quân có thần lực cấp tám nữa.
Có thể giết được vị Thần của tộc Tây Hải này, Nguyệt Thần Tôn đến cùng có tu vi gì vậy? Ít nhất là cấp bậc Thần Quân, thậm chí là… Thần tôn! Thần tôn cấp chín!
Chỉ cách Thần Đế có một bước nữa thôi, chân chính thật xứng danh với Thần tôn thực sự.
Ở tại thần giới, chỉ có người có Thần lực cấp chín mới có thể đủ để được gọi là Thần Tôn, hay nói cách khác người được phong làm Thần Tôn, đều có thân phận cực cao quý.
Nguyệt Thần tôn lúc trước được phong làm Thần Tôn, thực ra cũng chẳng khác Huyền Nữ Thần Tôn bây giờ, đều được Thần Đế phong, nhưng đây chỉ là một phong hào, chỉ có thể chứng minh thân phận các nàng rất tôn quý, lại cũng không đại diện cho thực lực thật sự của các nàng.
Họ vẫn luôn cho rằng Nguyệt Thần tôn chẳng qua cũng chỉ là một phong hào mà thôi, lại không ngờ, con gái Thần Đế năm đó bị coi là phế vật ấy, hiện giờ lại thật sự thành Thần tôn có thân phận tôn quý, cao cao tại thượng.
Năm đó thời điểm khảo nghiệm Nguyệt Thần tôn chỉ có thiên phú thần lực cấp bốn, hiện giờ nghĩ lại, đó dĩ nhiên là bị người ta tính toán rồi, nếu không một kẻ chỉ có thiên phú thần lực cấp bốn, sao có thể trong thời gian ngắn ngủn mười vạn năm lại đột phá tới cấp chín, trở thành Thần tôn dưới một người, trên vạn người chứ?
Tốc độ tu luyện như vậy, do với Thần Đế năm đó chỉ có hơn không kèm, năm đó Thần Đế vào độ tuổi như nàng, cũng chẳng qua chỉ là Thần Quân cấp tám thôi! Hiện giờ xem ra, thiên phú Nguyệt Thần Tôn, ít nhất là thiên phú cấp mười, hay nói cách khác, nếu không có bất ngờ gì xảy ra, Nguyệt Thần Tôn sau trăm vạn năm sau, có lẽ có thể đột phá lên cấp mười, trở thành thế hệ Thần Đế mới cũng nên!
Đáng tiếc,, nàng vẫn còn chưa lớn lên, đã phạm phải tội giết chóc ngập trời, dưới con mắt bao người như thế, lại đồ sát là tộc người của Thần phi Tây Hải Nữ Thần.
Thần Đế sao có thể tha cho nàng chứ?
Mặt Thần Đế âm trầm, mẹ con Tây Hải khóc lóc kể lể lên án, Ma tôn tiếc hận, trên mặt Minh Vương phức tạp, còn mọi người thì xì xào bàn tán và sợ hãi Nguyệt Thần tôn cứ như không nhìn thấy vậy.
MỘt đầu tóc trắng phiêu lãng theo gió, nàng cứ an tĩnh vậy đứng đó, thân thể đơn độc mềm mại trong gió rét, cứ như sắp biến mất bất cứ lúc nào vậy.
Nhìn cả đầu tóc trắng tới chói mắt kia, tim Minh Vương, đột nhiên đau nhức.
Hắn đột nhiên hối hận, hắn hối hận không nên vì có lợi ích nhiều hơn, đồng ý với điều kiện của Thần Đế, cùng hợp sức đồng loạt ra tay đối phó với tộc Nguyệt, đem thánh giả tộc Nguyệt, cũng là tộc duy nhất ở Thần giới, có thể cùng Thần Đế hợp mưu giết chết thánh giả tộc Nguyệt, mặc dù hắn chỉ giúp Thần Đế giết chết thánh giả tộc Nguyệt, còn tàn sát toàn bộ người tộc Nguyệt là Thần Đế và Tây Hải Nữ Thần, nhưng không cách nào phủ nhận, tộc Nguyệt bị diệt có liên quan tới hắn.
Thánh giả tộc Nguyệt là ngưới có tu vi cấp Thần Đế, cũng là người tộc Nguyệt bảo vệ, năm đó Thần Hậu tự phong thần lực, sở dĩ Thần Đế không dám chiếm Nguyệt Thần Điện làm của riêng, cũng vì thánh giả tộc Nguyệt, mà Tây Hải Nữ Thần nhiều năm vậy sở dĩ không dám động tới Nguyệt Thần tôn, cũng bởi nguyên nhân này.
Thần Đế tham bí bảo tộc Nguyệt, vì thế mới liên thủ cùng hắn giết chết thánh giả tộc Nguyệt, còn hắn, lúc ấy vì lợi ích Minh giới, dĩ nhiên là đồng ý với điều kiện Thần Đế.
Hắn là Vương Minh giới, vì lợi ích của mình, có thể diệt trừ một cao thủ cấp thần đế của Thần giới, làm suy yếu thực lực thần giới, chuyện tốt như thế hắn dĩ nhiên sẽ đồng ý, hơn nữa hắn cũng không làm sai.
Nhưng giờ hắn lại thấy hối hận, hắn ngàn tính vạn tính lại tính sai lòng mình, tính sai tình cảm của mình. Hắn càng không nghĩ đến, lúc nàng bị hắn giam lỏng ở Minh giới cũng lấy được tin tức người tộc mình bị diệt trừ, càng không ngờ được là, nàng dĩ nhiên có tu vi Thần tôn.
Nàng biết rõ tất cả, vì thế nàng chẳng chút do dự đại khai sát giới ở Minh giới, nàng đang trả thù hắn, hắn diệt người tộc nàng, nàng liền giết sạch con dân của hắn.
Nàng hận hắn.
Ý nghĩ này vừa xuất hiện, trong lòng Minh Vương đau xót mãnh liệt, không kìm được bước lên trước một bước kêu lên, “Nguyệt Thần tôn…”
Thiếu nữ cười run lên, trong mắt lóe lên tia thống hận nồng đậm ngón tay vung lên, đáp lại hắn là một khí đáo sắc bén.
Bịch một cái, ánh đao chém mạnh lên người Minh Vương, hắn không tránh không né, đơn giản chấp nhận một đao đó. Hắn và tu vi của nàng chênh lệch quá xa, nàng không giết được hắn, nhưng với một đao kia, lại chém ra một vết máu nhỏ trên người hắn!
Với tu vi Minh Vương, thân thể da thịt cứng tới mức nào chứ? Bình thường Thần Tôn vốn chẳng cách nào làm hắn bị thương được! Nhưng một đao vừa rồi, lại cắt trên người hắn ra một vết thương nho nhỏ, bởi vậy có thể thấy, Nguyệt Thần tôn đã hận hắn tới mức nào, chỉ một đao vừa rồi, ít nhất là dùng toàn lực thần lực cấp chín để thi triển ra, mới có thể có uy lực như thế.
Kinh ngạc nhìn vết thương rỉ máu tong tong, đáy lòng Minh Vương càng khổ sở thêm.
Đem toàn lực để đánh ra một kích như thế, nàng đây thực sự muốn giết chết hắn!
“Làm càn!” Thấy Nguyệt Thần tôn ra tay với Minh Vương, sắc mặt Thần Đế sầm xuống, trong mắt chợt lóe lên tia kiêng kỵ, phẫn nộ quát, “Nguyệt Nữ, phạm phải tội giết chóc như thế, ngươi chẳng những không ăn năn hối cải, mà còn dám có gan hành hung nữa hử?”
“Tội trạng ư?” Nguyệt Thần tôn chậm rãi ngẩng đầu, mặt chẳng chút thay đổi nhìn về phía Thần Đế đứng dưới chân núi, môi hồng khẽ nhếch ra cười lạnh giễu cợt, giọng nhẹ vô cùng, “Ta phạm tội gì nhỉ?”
“Ngươi đem giết thảm ba thành Minh giới, lại còn ở chỗ này phạm phải giết chóc ngập trời, giết sạch