“Đi từ nơi này sao? Nơi này không có truyền tống trận sao chúng ta rời đi được chứ?” Đông Cực Dương nhíu nhíu mày, nói, “Nếu chúng tay trực tiếp bay trốn, chỉ sợ không cách nào xuyên qua cấm chế của đảo Vạn Điều được!”
Thực ra theo lời Lâm Nguyệt, Đông Cực Dương đều hiểu cả, hắn cũng biết sau khi Ý Đại Nhi chết, vốn không thể lừa được lâu, huống chi hắn dùng mấy tiểu xảo nhỏ vây khốn được bốn vị trưởng lão phấn Y Cung ở hậu điện, cũng không phải là ngồi yên, bằng tu vi mấy lão yêu bà đó, chút thủ đoạn nhỏ ấy cũng chẳng vây khốn được họ bao lâu.
Kế hoạch hắn vốn là, sau khi giết Ý Đại Nhi, giữ nguyên kế hoạch mau chóng trở về Phiêu Hương Lâu, Phiêu Hương Lâu là sản nghiệp của Đông Cực Cung, ở trong phòng tối có bày một trận truyền tống, thống qua trận truyền tống, họ có thể an toàn rời khỏi đảo Vạn Điều1
Nhưgn thương lượng này đã sớm đề nghị xong, lại bị Lâm Nguyệt tạm thời hủy bỏ, sau khi rời khỏi Phấn Y Cung, nàng kiên quyết không đồng ý trở về Phiêu Hương Lâu, mà ngược lại muốn hắn tìm một chỗ vắng ở đảo Vạn Điều, bảo là rời đi từ đây.
“Ta bảo ngươi đến đây, mà không phải trở về Phiêu Hương Lâu dĩ nhiên là có lý của ta, Đông Cực Dương, ngươi có tin không, hiện tại nếu chúng ta xuất hiện ở Phiêu Hương Lâu, lập tức sẽ bị những người ở Phấn Y Cung vây khốn không?”
Nhìn vẻ mặt bất đồng tình của Đông Cực Dương, trên mặt trong trẻo lạnh lùng của Lâm Nguyệt thoáng cười chế giễu, nói ra lạnh lùng.
“Không thể nào, chúng ta vừa rời chưa tới một phút đồng hồ, người Phấn Y Cung sao có thể phản ứng nhanh tới vậy chứ?” Đông Cực Dương không tin lắc đầu.
“Không thể ư?” Lâm Nguyệt cười lạnh bảo, “Nếu ấn theo bình thường mà nói, đúng thật là không thể, nhưng hôm nay lúc chúng ta tham gia đại điển hôn lễ Phấn Y Cung, Phiêu Hương Lâu cũng đã bị người Phấn Y Cung theo dõi rồi, nếu ta đoán không nhầm, hiện tại Phiêu Hương Lâu không còn thuộc về Đông Cực Cung nữa rồi!”
Thật ra sở dĩ Lâm Nguyệt cự tuyệt trở về Phiêu Hương lâu là còn có một nguyên nhân quan trọng nữa, chỉ là nàng không dám nói ra mà thôi.
TRước lúc nàng và Đông Cực Dương rời khỏi Phấn Y Cung, nàng mơ hồ cảm giác được ở sau núi Phấn Y Cung có một hơi thở khổng lồ truyền đến, cũng chính bởi cảm giác được luồng hơi thở này, nên nàng mới vội vã cùng Đông Cực Dương rời khỏi Phấn Y Cung đi.
Lâm Nguyệt cũng không rõ kẻ tỏa ra hơi thở đáng sợ này là ai, nhưng cũng biết kẻ đó có quan hệ lớn với Phấn Y Cung, hơn nữa thân là cung chủ Phấn Y cung Ý Đại Nhi chết rồi, nhất định sẽ khiến đám người đằng sau Phấn Y cung tức giận, như trước những kẻ khác phái kia đầy đủ thông minh mà nói, cần phải có một đường sống, nếu có lòng tham ở lại, thì giờ phút này sẽ lọt vào tay những người Phấn Y cung đó rồi!
Mà nếu có kẻ bị rơi vào tay Phấn Y Cung, chuyện nàng và Đông Cực Dương giết Ý Đại Nhi chắc chắn không lừa được nữa, mà đối phương liên tưởng trước tiên chính là Phiêu Hương Lâu!
Dù sao mọi người đều biết cả, Phiêu Hương Lâu thuộc về sản nghiệp Đông Cực Cung, mà dưới cơn giận của Phấn Y Cung, dĩ nhiên sẽ san phảng Phiêu Hương Lâu ngay!
Nghe thấy Lâm Nguyệt nói, sắc mặt Đông Cực Dương thay đổi liên tục, hắn cũng không phải hạng người ngu, lời Lâm Nguyệt nói trước đã rất rõ, đó chính là họ không thể trở lại Phiêu Hương Lâu, nếu không chính là trở về chịu chết.
Nhưng mà nếu không về Phiêu Hương Lâu, họ sao rời khỏi đảo Vạn Điều được chứ?
Nghĩ đến đây, Đông Cực Dương vô thức tản ra thần thức quét chung quanh một lượt, nhưng dùng thần thức một hồi lâu, lại không phát hiện ra cái gì, không kìm được nói ra, “Lâm Nguyệt, không có trận truyền tống, chúng ta rời đi bằng cách nào được? Nếu cứ vậy rời đi, chỉ sợ họ sẽ nhanh chóng phát hiện ra tung tích của chúng ta mà thôi!”
“Ngươi yên tâm đi, ta tự có cách!”
Lâm Nguyệt cười lạnh nhưng trong trẻo một cái, thu Hương lưỡi đao trong tay lại, cúi đầu nhìn người thiếu niên vẫn ngoan ngoãn nằm trong lòng hai mắt trống rỗng vô thần, nói thản nhiên, “Ngươi giúp ta để ý tới hắn chút”
Nói xong Lâm Nguyệt thả tay ra, nhưng ngay trong nháy mắt nàng buông tay, lại cảm giác eo nhỏ căng thẳng, chiếc eo thon ấy đã bị hai tay thon dài của thiếu niên ôm chặt lại.
“Diêm Tinh Vân, ngươi…”
Trong lòng Lâm Nguyệt vui mừng, vô thức nhìn lại thiếu niên, lại phát hiện ra hắn vẫn bộ dáng dại như cũ, song hai tay lại vô thức ôm chặt nàng không buông.
“Lâm Nguyệt, có vẻ như hắn vẫn còn ý thức đó, hơn nữa như rất ỷ lại ngươi…” Đông Cực Dương nhìn hai tay cuốn chặt lấy Lâm Nguyệt của Diêm Tinh Vân, trên mặt lộ ra nụ cười cổ quái.
Lâm Nguyệt mặt nóng bừng lên, không hiểu sao, sau khi nghe thấy những lời này của Đông Cực Dương, trong lòng khó nói nên lời, nàng cứ lặng nhìn thiếu niên ngây ngốc u mê trong lòng, do dự chút, song cũng không đẩy hắn ra, mà mặc hắn ôm bừa lấy mình.
Tính toán dù hiện tại không phải thời điểm so đo, Đông Cực Dương nói không sai, có lẽ Diêm Tinh Vân vẫn còn chút ý thức, chính là vì nàng, nên sau khi hắn mất đi thần trí, vẫn vô thức gỡ phòng bị của mình ra, toàn tâm toàn ý tin tưởng nàng, ôm lấy nàng không buông.
Nhìn Diêm Tinh Vân chẳng có thần thái như thế, trong lòng Lâm Nguyệt phức tạp, cảm giác phức tạp ấy, nàng không biết rõ là gì, nhưng giờ nàng cũng không có thời gian đi nghĩ tới, giờ phút này họ dù đã tạm an toàn, song cũng không hoàn toàn thoát khỏi nguy hiểm, vì thế việc cấp bách là nhanh nghĩ cách rời khỏi đảo Vạn Điều mới nói sau.
Vì bất kể là nàng hay Đông Cực Dương, hay là vì Diêm Tinh Vân, cũng không thể tiếp tục chậm trễ ở lại nơi này tiếp nữa.. Nghĩ đến đây, Lâm Nguyệt cũng không để ý Diêm Tinh Vân nữa, mà nói cực kỳ lạnh nhạt với Đông Cực Dương, “ngươi cách xa ta xa hộ pháp vì ta chút, ta muốn bày trận!”
Bày trận ư? TRận truyền tống sao?
Nghe thấy Lâm Nguyệt nói, ánh mắt Đông Cực Dương chợt lóe, như có thứ gì đó trong mắt chợt lướt qua, nhưng không nói gì thêm, mà ngoan ngoãn đi đến một bên hộ pháp.
Đợi Đông Cực Dương rời đi, đầu ngón tay Lâm Nguyệt vừa động, lấy từ trong túi ra một trận bàn, sau đó hai tay vung lên dùng bí quyết văng về phía mảnh đất.
Theo động tác Lâm Nguyệt, từng luồng linh khí từ mười ngón tay nàng bắn ra cực nhanh, dùng phương thức ngũ hành bát quái phân biệt rơi xuống mặt đất, chỉ trong thời gian nửa nén hương, mặt trên đã xuất hiện một trận hình truyền tống dễ dàng.
Sau khi dùng linh khí vẽ phác trận xong, lúc này Lâm Nguyệt mới chậm động tác dần, đầu cũng không quay lại nhìn Đông Cực Dương đang ở chỗ không xa há hốc mồm nhìn nàng, nói, “Mang linh thạch tới cho ta, tất cả đều là linh thạch trung phẩm”
Đông Cực Dương nghe vậy thì thở phào nhẹ nhõm, sau khóe miệng chợt co giật chút, tức giận giật một túi đồ xuống, nói tức giận, “Cần bao nhiêu?”
“Vừa vặn ba trăm khối” Với vẻ mặt thịt đau của Đông Cực Dương, Lâm Nguyệt hoàn toàn như không thấy, mặt không đổi sắc nói.
“Cho ngươi!” Đông Cực Dương nghe thấy lời này, rõ ràng thở phào nhẹ nhõm, cụp một túi đồ tiện tay ném cho Lâm Nguyệt một đống linh thạch, tức giận nói ra.
Nữ nhân này thật nhỏ mọn, chẳng phải chỉ là ba trăm linh thạch thôi sao? Thế mà còn dám mở miệng, hỏi lấy chỗ hắn chứ! Rõ ràng là ghen tị lúc trước hắn ở Phấn Y Cung chiếm được đồ tốt, hiện giờ mới bóp chẹt hắn đây mà!
Với hành vi tiểu nhân giận cực điểm của Đông Cực Dương, lông mày Lâm Nguyệt cũng không nhíu lại, tiếp nhận linh thạch bắt đầu bố trí xong trận pháp.
Theo từng viên linh thạch trong tay rơi xuống, trên trận pháp dần hình thành, bắt đầu toát ra hơi thở không ổn định từng đợt.
Đem viên linh thạch cuối cùng thả trên tay xuống, Lâm Nguyệt cẩn thận ôm Diêm Tinh Vân đi vào trong trận, sau đó mới thấy Đông Cực Dương đứng ngẩn ra một chỗ thì lạnh lùng nói, “Còn không mau tiến vào hử? Ngươi muốn ở lại chỗ này sao? Đừng có nói là ta không nhắc nhớ ngươi đó, những kẻ kia sắp tìm tới đây rồi?!”
Trên mặt Đông Cực Dương cứng đờ, sau đó mặt đen đi vào trong trận, nói phiền muộn, “Những này đã tới đâu? Vội làm gì?”
“Người không vội thì có thể ở lại”
Lâm Nguyệt ngẩng đầu nhìn lên bầu trời xa xăm, khóe môi khẽ cong lên cười lạnh.
“Ngươi…” Đông Cực Dương không phục địng nói chuyện, nhưng lời vừa ra tới miệng, chợt dừng lại, sau một khắc thấy sắc mặt hắn hơi đổi, nói, “Người Phấn Y Cung đuổi tới rồi!”
“Ta biết rõ”
Lâm Nguyệt đáp một câu nhàn nhạt, cầm viên linh thạch cuối cùng trong tay bắn ra, theo viên linh thạch rơi xuống, trong nháy mắt trận pháp khởi động, một luồng sáng trắng chói mắt từ dưới đất chui lên, đem bao trọng đám người Lâm Nguyệt vào trong!
“Đông Cực Dương, nếu không phải muốn bị phân tán, phải nắm chặt lấy ta!” Trong lúc trận pháp khởi động trong nháy mắt, Lâm Nguyệt quát lạnh một tiếng. trong lòng Đông Cực Dương căng thẳng, vô thức đưa tay ra nắm chặt lấy cánh tay Lâm Nguyệt.
Mà ngay thời điểm trận truyền tống khởi động, cũng kinh động tới những người đuổi theo, chỉ thấy trên bầu trời xuất hiện một luồng độn quang như tia chớp độn đến chỗ đám Lâm Nguyệt, người đến nhìn thấy đám Lâm Nguyệt trong trận truyền tống, giận dữ hét lên, ‘tiện nhân, còn muốn chạy trốn sao/”
Người đó nói, tay vừa động, một thanh kiếm khổng lồ bổ mạnh về phía trận pháp. Mặt Lâm Nguyệt biến sắc, vô thức ôm sát Diêm Tinh Vân, đồng thời một tay bắt được tay Đông Cực Dương, quát nhỏ, “Độn!”
Lời nàng vừa dứt, trận truyền tống bộc phát luống sáng chói cực điểm, thân hình mấy người trong trận trong luồng sáng này đột nhiên biến mất trong nháy mắt.
Cùng lúc đó thanh kiếm khổng lồ cũng đánh mạnh lên trận truyền tống, chỉ nghe một tiếng nổ mạnh ầm ầm vang lên, một trận lửa tóe ra, ánh sáng bộc phát trong trận truyền tống kia dần ảm đạm rồi tắt.
Trong vài giây đám người Lâm Nguyệt biến mất, độn quang trên không trung chợt lóe, một lão phụ sắc mặt lạnh lẽo rơi xuống, trên người lão phụ này truyền ra hơi thở cường đại, thuộc về tu sĩ nguyên anh hậu kỳ1
Giờ phút này sắc mặt bà lão khó coi nhìn thẳng vào trận truyền tống trên mặt đất, trong mắt chợt lóe sáng ác liệt.
“Muốn chạy hử? Không chạy dễ vậy đâu!” Bà lão nhìn thẳng vào trận truyền tống, một lúc sau, đột nhiên cười lạnh lẽo, giọng cười ấy sắc nhọn tới chói tau, phảng phất như tiếng kim loại siết vào nhau vậy, nghe cực chói tai.
“Đại Nhi, con yên tâm, mẫu thân ta sẽ đi bắt ngay kẻ thù của con lại, để cho nó trở thành thân thể tiếp theo của con!”
Giọng bà lão lạnh lẽo xen lẫn hận ý khó nói trong đó, cặp mắt đục ngầu kia chớp điên cuồng đầy oán độc. Chỉ thấy bà ta chậm rãi bước vào trong trận truyền tống, tay vung lên, vô số những linh thạch bắn ra như mưa, theo động tác của bà ta, trận truyền tống vốn ảm đạm giờ lại phát sáng lần nữa, mắt thấy gia tăng theo linh thạch, ánh sáng trận truyền tống càng ngày càng sáng, chắc được bà lão kia chuẩn bị khởi động, nhưng đúng lúc này, ánh hào quang trong trận truyền tống chợt lóe mạnh.
Mặt bà lão kia chợt biên sắc, chẳng quan tâm việc đi chữa trị trận truyền tống, dưới bàn chân nhún chút, thân ảnh nhanh chóng lóe lện, trong nháy mắt rời khỏi trận truyền tống.
Mà ngay khi bà lão kia rời khỏi trận