“Được” Trong lòng Diêm Tinh Vân hơi miễn cưỡng, những vẫn ngoan ngoãn đồng ý, dù sao hắn cũng biết, với tu vi hiện giờ của hắn, nếu tiếp tục ở lại sẽ gây vướng cho Lâm Nguyệt. Nhưng dù biết rõ thì vẫn biết, cảm giác bị trở thành kẻ vướng chân thật chẳng thích tí nào.
Thân phận của hắn vốn không bình thường, sau khi luân hồi chuyển thế, mặc kệ đời trước đều là người bề trên, nếu đã luân hồi, thì nguyên anh sơ kỳ giống như nhãi nhép tôm tép vậy, hắn chỉ động một đầu ngón tay thôi đã có thể bóp chết nàng, chưa từng bị uất ức thế bao giờ. Mà giờ lưu lạc tới đây, lại còn cần được người phụ nữ mình yêu bảo vệ nữa…
Lòng Diêm Tinh Vân sắp nghẹn chết, biết rõ không nhún nhường không được, những lại không thể không có cảm giác thỏa hiệp, cảm giác thật sự khiến cho hắn thấy quá uất ức.
Nhưng dù thế nào khi nhìn thẳng vào cặp mắt trong veo lạnh lùng song đầy chân thật đáng tin của Lâm Nguyệt, môi hất lên, vẫn không nói gì nhiều, cực không cam lòng đi vào tĩnh thất, sau đó phát tiết bất mãn, ngồi phịch xuống một cái, oán hận đóng cửa đá chặt lại.
Tính ra thì hiện giờ trên người hắn vẫn còn độc tố, bé con không phải không biết, chỉ một lần, một lần thôi, bé con nhà hắn thông tình đạt lý như thế chắc không vậy mà coi thường hắn đâu…
Lặng yên đứng giữa thạch thất mờ tối, Diêm Tinh Vân nhìn cánh cửa đá đóng chặt chằm chằm giật mình một lúc, sau đó mở ra cấm chế trong tĩnh thất, đôi mắt màu tím chợt lóe lên tia ác độc.
Phấn Y Cung, đợi sau khi hắn khôi phục tu vi, những kẻ đó hắn sẽ không bỏ qua bất cứ ai! Đừng nói những kẻ đó đã từng tìm mọi cách làm nhục hắn, chỉ riêng lúc này đây, làm hắn mất mặt trước bé con nhà hắn, sát khí toàn thân lành lạnh, mãi một lúc sau mới thu lại sát khí, sau đó chậm rãi bắt đầu điều tức trong tĩnh thất.
Bên ngoài tĩnh thất.
Giữa không trung, Đông Cực Dương và Hà Ngọc Nhàn cứ giao đấu khó phân thắng bại, giữa thanh thế khổng lồ, thỉnh thoảng lại phát ra từng tiếng nổ ầm ầm rung trời, mà đấu pháp giữa hai người kinh thiên động địa như thế, lại hoàn toàn không làm kinh động người ngoài, người ở chỗ này ngoài ba người Hà Ngọc Nhàn ra, cũng chỉ Đông Cực Dương và Lâm Nguyệt, một tu sĩ Đông Cực Cung cũng không thấy.
Mà với sơ hở rõ ràng như thế, ba người Hà Ngọc Nhà nhìn chẳng thấy có vẻ kỳ lạ nào cả, cứ nhưng là chuyện đương nhiên rất bình thường vậy, rõ ràng những người này trước khi tới đã chuẩn bị kỹ càng, tất cả đều có dự mưu hết.
Nếu không phải bị ba kẻ Hà Ngọc Nhàn bày ra trận pháp ngăn cách, vậy thì chính là Đông Cực Dương đã bị đám HÀ Ngọc Nhàn khống chế rồi.
Chẳng qua bất kể là Đông cực Dương, hay Lâm Nguyệt, đều có khuynh hướng với người trước hơn.
Đông Cực Dương thân là thiếu chủ Đông Cực, ở đây có bao người trung thành với hắn, có bao người đầu phục Hà Ngọc Nhàn, trong lòng hắn biết rất rõ, vì thế hắn cũng không thừa nhận vì với bản lãnh bây giờ của Hà Ngọc Nhàn, có thể dưới mắt hắn mà khống chế được toàn bộ Đông Cực Cung. Còn phần đối phương có tâm kế tính hắn, đã sớm bày ra trận pháp muốn giết hắn, đây có thể làm được.
Còn Lâm Nguyệt vì tin Đông Cực Dương, dù sao thân phận Đông Cực Dương ở Đông Cực Cung không thấp, nàng cũng có một thời gian ngắn ở cùng Đông Cực Dương, cũng hiểu chút về thế lực của Đông Cực Dương ở chỗ này. Nếu không nàng cũng không thể nào thuận lợi được Đông Cực Dương mang vào Đông Cực Cung, cũng không cách nào thuận lợi bế quan ở chỗ này luyện đan.
Một tiếng nổ ầm vang lên, trên không trung một vòi rồng đen và trắng đụng mạnh nhau, song phương thoạt nhìn thế lực ngang nhau, mặc dù tu vi Hà Ngọc Nhàn cao hơn một bậc, những rõ ràng Đông Cực Dương cũng không phải dễ chọc vào, huống chi hắn và Hà Ngọc Nhàn là tỷ đệ đồng môn, với thực lực và cách công kích của đối phương đều hiểu rất rõ.
Hai người đánh trên không trung khó phân thắng bại, mà bên dưới, Lâm Nguyệt còn bị ai nữ tu nguyên anh sơ kỳ áp sát từng bước, bầu không khí căng thẳng như dây đàn, nhưng hai nữ tu nguyên anh kia rõ ràng chỉ nhằm vào một mình Lâm Nguyệt, còn chuyện Lâm Nguyệt cho Diêm Tinh Vân tiến vào trong tĩnh thất cũng không ngăn lại, chỉ mắt lạnh mà nhìn.
Mà hai người kia lúc Diêm Tinh Vân đóng cửa đá trong nháy mắt, phảng phất như có thần giao cách cảm vậy, cùng liếc mắt nhìn nhau một cái, sau đó hai người cùng giơ pháp bảo trong tay lên, đánh về phía Lâm Nguyệt!
Một người trong đó giơ pháp bảo lên, trong nháy mắt hóa thành cơn gió lốc cuốn tới Lâm Nguyệt, khí thế cực kỳ hung hăng, phát ra từng tiếng gào khóc thảm thiết nức nở nghẹn ngào, thoạt nhìn cực kỳ dọa người.
Còn vị nữ tu khác thần sắc thì lại lạnh băng, trong tay nhanh chóng bấm linh quyết, theo động tác nàng ta, trước mặt đã ngưng tụ xuất hiện một đầu lang thú khổng lồ, lang thú kia gầm lên giận dữ, giơ vuốt nhọn ra, chộp về phía Lâm Nguyệt.
“Muốn chết hả!”
Thấy cả hai xông lên ra tay ác độc, Lâm Nguyệt hừ lạnh một cái, Hương lưỡi đao trong tay tăng vọt trong nháy mắt, hóa thành một chuỗi loan đao khổng lồ lấp lánh sáng, sau đó vung mạnh lên, đánh thẳng vào cơn gió lốc đang cuốn tới!
Vừa chạm tới trong nháy mắt, một luồng khí bí mật đỏ rực quỷ dị từ trong loan đao phát ra, đụng mạnh phải cơn gió lốc kia!
Cùng lúc đó tay Lâm Nguyệt vẽ một cái trên không trung, theo động tác nàng rơi xuống, chung quanh thân thể xuất hiện từng bông tuyết xoay tròn, vô số bông tuyết lơ lửng vây quanh nàng, giữa lửa điện chạm nhau tung tóe trong nháy mắt ngưng tụ thành bức tường băng dày đặc, từng luồng sáng chói từ bức tường băng trong suốt tỏa ra dưới ánh mặt trời, vừa nhìn cứ như cả người bị đặt trong ánh sáng thần hơ ảo vậy.
Mà bức tường băng nhìn xinh đẹp ấy lại khiến cho người ta thấy hoa cả mắt, chung quanh nàng tạo thành bức bình phong che chở vững chắc, chặn ngay khí thế lang thú hung hắng nhào tới.
Một tiếng nổ ầm vang lên, Lâm Nguyệt phát ra luồng khí bạo ngược đụng mạnh phải cơn gió lốc mãnh liệt, sau đó bùng phát ra luồng khí không cách nào khống chế nổi quét ngang bốn phía,