Nhìn thân thể mình hư vô mờ mịt, Lâm Nguyệt bất đắc dĩ cười khổ. Vẫn không tránh được kết cục làm vật hi sinh đó sao? Quả nhiên nàng không nên có ý nghĩ kỳ lạ về việc cướp đoạt cơ duyên thuộc về nữ chính, ở trong sách Diệp Khuynh tuyết thuận lợi chiếm được cơ duyên, vốn cũng không xảy ra chuyện như nàng, đổi lại nàng có kết cục khác hoàn toàn.
Bởi vậy mới nói, nàng quả nhiên không hổ là nữ phụ vật hi sinh đó sao? Bất luận nàng giãy thế nào, cố gắng ra sao, đều không thay đổi được chuyện vận mệnh bị đạo trời vứt bỏ, là của nàng thì là của nàng, còn không phải là đồ của nàng nếu cướp đoạt thì chính là có kết cục bị gạt bỏ sao?
Chỉ là nàng thật không cam tâm mà…
Thật khó khăn lắm mới có cơ hội được sống lại một lần, thật khó khăn lắm mới có khả năng theo đuổi con đường trường sinh, tất cả còn chưa bắt đầu thì nàng sắp chết, hơn nữa còn chết uất ức vậy, chết ngay tại chỗ chẳng có thấy mặt trời, đến một cái xác cũng chẳng ai tìm tới…
Trong lòng nổi lên không cam tâm kịch liệt, khiến tâm tình Lâm Nguyệt hơi kích động, vốn thân thể đang mờ mịt hư ảo lại càng thâm mờ mịt hư ảo hơn.
Nhưng đúng lúc này, sao trên trời đột nhiên bắn ra những tia sáng chói mắt, Lâm Nguyệt ngẩng đầu lên nhìn, đã thấy tia sáng đang từ từ ngưng tụ thành một bóng cô gái hư ảo.
Nàng ấy thoạt trông mờ mịt tan rã, dung nhan cũng rất mơ hồ, bị tia sáng chói mắt bao quanh càng thêm trang nghiêm thánh khiết khiến người ta kinh diễm.
Lâm Nguyệt chỉ cảm giác mờ hồ bóng đang tồn tại trong hư không đó như nhìn về phía nàng, rồi ngay sau đó nghe thấy một giọng rất êm tai “Trời xanh có lnh, ngọc tuyết hương cốt, kế thừa truyền thống của ta, khai sáng độc hương đạo, trở thành đạo pháp tối cao, lưu hương thiên cổ…”
Giọng êm tai đó như tiếng suối tinh khiết, Lâm Nguyệt lại cảm thấy thanh âm không tồn tại kia rất tang thương thê lương, nàng còn kinh ngạc khi bóng sáng đó lại nói lại lần nữa, bất giác mắt nóng chua xót rơi lệ.
Chẳng biết có phải là ảo giác không, lúc nhìn thẳng vào cô gái trong hư không ấy, Lâm Nguyệt như có cảm giác nhìn thấy người thân nhất vậy, nàng ấy tạo cho nàng có cảm giác rất quen thuộc, vô cùng quen thuộc, tựa như ngàn vạn năm trước, bóng dáng ấy vẫn đang đợi nàng, đang đợi nàng liên tiếp xuất