Lâm Nguyệt trở lại giới tu chân đã hơn mười năm, với tình hình côn lôn mặc dù không hiểu hết những cũng hiểu đôi chút. Nàng ở trong mắt một số người Côn lôn, chỉ sợ sẽ tồn tại là phản đồ, với tính cách chính trực như Quân Tử Huyền, hiện giờ biết rõ thân phận của nàng thì hắn sẽ tính sao đây? Với người này Lâm Nguyệt lại thấy tò mò mà cũng không phải sợ.
Nói thật, nếu không phải bất đắc dĩ nàng không muốn trở thành kẻ địch với Quân Tử Huyền, dù sao đối phương có ơn cứu mạng nàng, nhưng nếu đối phương nhất định ở cùng phe với Tử Ngọc Đạo Quân đối địch cùng nàng, thì nàng tuyệt đối cũng không để mặc cho người ta coi mình như quả hồng mềm để bóp đâu!
Quân Tử Huyền, ngươi đã khiến ta thật vọng một lần, hy vọng lúc này ngươi cũng không để ta thất vọng lần nữa!
“Ta… cũng chẳng có ý đó” Giọng Quân Tử Huyền hơi nghẹn. Hắn phát hiện ra đối mặt với nàng mỗi lời hắn nói đều thấy khó khăn. Hắn biết rõ nàng hiểu lầm, nhưng hắn vẫn chẳng cách nào giải thích nổi, cũng không biết nên giải thích thế nào nữa.
Đã mười năm rồi, người và vật sớm đã thay đổi, nàng không còn là Lâm Nguyệt năm đó nữa, còn hắn cũng không còn là “Quân sư thúc” trong miệng nàng năm đó nữa. Mà thôi, cứ vậy cũng được…
Quân Tử Huyền nhìn Lâm Nguyệt thật sâu, đột nhiên cũng vậy ngoảnh đầu rời đi. Lâm Nguyệt nhìn động tác của Quân Tử Huyền thì ngẩn ra, nàng nhìn về hướng hắn bay đi, chỉ thấy có mấy gương mặt quen thuộc.
Đụng phải hai cặp mắt ngập tràn đau đớn và nhớ nhung, Lâm Nguyệt chợt sững sờ, nhưng lại nhanh chóng khôi phục lại bình thường. Nàng lạnh lùng nhìn Quân Tử Huyền và đám người Tư Duẫn tụ hợp, sau đó cả đoàn người đi xa dần, cũng không bày tỏ bất cứ điều gì.
Nàng hiện giờ đã không cùng một thế giới với họ nữa, Côn Lôn cũng không còn là sư môn của nàng nữa, mà đám người Quân Tử Huyền cũng không có bất cứ liên quan nào nữa.
“Lâm sư muội, là muội sao?”
Ngay lúc Lâm Nguyệt sắp rời mắt, đột nhiên có một giọng nói quen thuộc của một cô gái truyền tới.
“Tỷ là…”
Nghe được giọng nói này, trong lòng Lâm Nguyệt hơi động chút, không biến sắc hỏi.
“Ta là Diệp Chân Chân nè, Lâm Nguyệt sư muội, muội có còn nhớ không?” Được Lâm Nguyệt đáp lại, trong lòng Diệp Chân Chân thấy kích động, nhưng vẫn không biến sắc cúi thấp đầu đứng cùng mọi người đằng sau Quân Tử Huyền.
“Diệp tiên tử có việc gì thế?”
Diệp Chân Chân, là tỷ tỷ cùng cha khác mẹ của Diệp Khuynh Tuyết, lâm nguyệt đương nhiên nhớ rõ, nữ nhân này trong truyện cũng là một nữ phụ, thân phận đối phương như thế sao Lâm Nguyệt quên được chứ?
“Lâm Nguyệt sư muội, có một số việc hiện giờ ta cũng không tiện nói, nếu Lâm Nguyệt sư muội có hứng, năm ngày sau, hẹn gặp ở núi Hắc Phong” Diệp Chân Chân nói tới đây, dừng chút, như sợ Lâm Nguyệt không đồng ý, lại bảo, “Có liên quan tới Diệp Khuynh Tuyết, ta tin Lâm Nguyệt sư muội sẽ có hứng”
“Được…”
Lân Nguyệt trầm mặc chút vẫn đồng ý với lời mời của đối phương.
“Được rồi, Lâm Nguyệt sư muội, năm ngày sau gặp lại” Giọng Diệp Chân Chân rất nhẹ, đáp lại một câu rồi không tiếp tục truyền âm nữa.
Thần sắc Lâm Nguyệt như đang suy nghĩ, khóe môi hơi cong lên cười giễu cợt nhẹ nhàng. Diệp Chân Chân, đúng là đang định lợi dụng nàng để đối phó với Diệp Khuynh Tuyết sao? Nàng ta cũng được coi là người thông minh đó!
Bởi vì nàng ta chắc chắn là nàng không cách nào cự tuyệt “ý tốt” của nàng ta được, biết rõ tâm tư đối phương không thuần khiết, nhưng vẫn lợi dụng nàng, nhưng nàng lại tự nguyện để cho nàng ta lợi dụng.
Bởi vì không phải cái gì cả, chỉ vì mục đích nàng muốn giết Diệp Khuynh Tuyết là vĩnh viễn không đổi.
Tự như Diệp Chân Chân nghĩ vậy, kẻ địch là kẻ địch cũng là bạn của mình, Diệp Chân Chân lợi dụng nàng, nàng cảm giác không phải là muốn lợi dụng lại Diệp Chân Chân đó sao?
“Lâm đan sư, người đã đi rồi, nhìn ngươi thế này là không bỏ được sao?” Thấy Lâm Nguyệt kinh ngạc nhìn theo hướng Quân Tử Huyền rời đi, ánh mắt Tư Mặc ly chợt lóe lên, không kìm được thốt lên lời giễu cợt.
“Đây là chuyện của bản tôn, liên quan gì tới ngươi chứ?” Lâm Nguyệt phục hôi lại tinh thần, lạnh lùng liếc tư Mặc Ly một cái nói.
Tư Mặc Ly cứng họng, trong mắt đen như mực lóe lên tia căm tức, song lại nhanh chóng ép xuống, cười nhạt một tiếng bảo, “Lâm Đan sư, nếu đám người linh tinh đã rời đi rồi, có phải chúng ta nên tìm một chỗ ngồi xuống rồi bàn chuyện hợp tác của chúng ta một chút có được không?”
“Xin lỗi, bản tôn chẳng có hứng hợp tác gì với Tư thiếu chủ cả xin Tư thiếu chủ cứ tự nhiên cho, không tiễn!”
Nói xong, Lâm Nguyệt cũng không thèm nhìn Tư Mặc Ly một cái, xoay người định rời đi. NHưng ngay trong lúc nàng sắp rời đi nháy mắt, đột nhiên một luồng sáng đen đánh tới, thành công ngăn động tác của nàng lại.
Mặt Lâm Nguyệt đen lại, đầu ngón tay vừa động, hương lưỡi đao đột nhiên xuất hiện nháy mắt trong tay, lạnh lùng nhìn Tư Mặc Ly, lạnh giọng nói, “Tư thiếu chủ có ý gì đây?”
“Chẳng có ý gì cả, Tư mỗ chỉ muốn mời Lâm Đan sư đi một chuyến tới Ma cung thôi!” Tư Mặc Ly nói xong, tay vung lên, theo động tác rơi xuống của hắn, không gian chung quanh trong nháy mắt vặn vẹo kỳ dị, có bốn kẻ áo đen xuất hiện đột ngột, vây tròn Lâm Nguyệt vào giữa.
Thần sắc Lâm Nguyệt vẫn không đổi, lạnh lùng nhìn đám áo đen xuất hiện đột ngột, trong mắt chợt lóe lên sát khí, cười lạnh một tiếng nói, “Năm nguyên anh trung kỳ, Tư Thiêu chủ hào phóng quá ha, ai mà nghĩ được lại muốn công khai hành hung ở trong một cái phường thị Thiên Phượng thế này chứ?”
“Nếu được, dĩ nhiên Tư mỗ cũng không phải rat ay ở đây đâu, nhưng vì phải mời bằng được Lâm Đan sư, Tư mỗ cũng bất chấp tất cả!” Trên mặt Tư Mặc Ly cười tươi.
Hắn xuất thân từ Ma cung, tính cách cực bá đạo, nghĩ muốn được cái gì thì chưa bao giờ phải chịu thua! Trước hắn xem thường Lâm Nguyệt, lại biết thực lực của nàng chẳng kém hơn hắn là bao, hắn liền động tay động chân lặng lẽ bài bố người mai phục chung quanh, vì muốn bức Lâm Nguyệt đi Ma cung cùng hắn.
Hắn biết rõ tu vi Lâm Nguyệt không kém hắn, nếu chỉ mình hắn, tuyệt đối không thể ép Lâm Nguyệt làm bất cứ chuyện gì cả, nhưng nếu có thêm nhiều cao thủ nguyên anh, thì nói vậy cũng chưa chắc.
Trong mắt hắn, Lâm Nguyệt dù có thực lực mạnh hơn nữa, cũng không ngăn nổi sáu tu si nguyên anh vây công.
“Người của Ma cung quả nhiên to gan thật, lại dám công khai khiêu khích ở phường thị, chẳng lẽ các ngươi không sợ hành động lần này chọc giận tới người chủ Phường thị Thiên Phượng sao?”
Lâm Nguyệt nhìn Tư mặc ly vẫn duy trì bộ dạng không sợ, trong lòng trầm xuống, chứng tỏ lại không biến sắc cười nói.
Ở giới tu chân, đứng sau mỗi một phường thị đều có một thế lực cực mạnh chống đỡ, hơn nữa còn có một quy củ ngầm.
Đó chính là bất kể ai, có thân phận gì, đều không được rat ay ở trong phường thị, nếu phá quy củ này, cao thủ trấn giữ phường thị sẽ ra mặt xử lý.
Mà Lâm Nguyệt đã ở lâu trong phường thị này rồi, với thế lực đứng sau phường thị này biết rất rõ, nói ra những lời này chẳng qua chỉ dò xét mà thôi.
Phường thị Thiên Phượng này bên ngoài dựa vào thế lực là Linh Hỏa Môn môn phái chính đạo giới tu chân, nhưng lúc trước Lâm Nguyệt điều tra đến đây lại có bóng Ma tu, hiện giờ mở miệng, chẳng qua cũng muốn chứng thực một chút, Linh Hỏa môn có thật sự cấu kết với Ma tu không thôi!
“Chuyện Tư mỗ muốn làm, không ai ngăn cản nổi!”
Quả nhiên là thế, sau khi nghe Lâm Nguyệt nói, tư Mặc Ly chẳng chút do dự cười nói.
“Tốt lắm, bản tôn cũng không biết là, người phường thị Thiên Phượng này lại sớm có cấu kết với Ma cung, xem ra, tư thiếu chủ hôm nay muốn đẩy bản tôn vào tình thế ép buộc rồi! Nhưng mà cuộc đời bản tôn hận nhất là bị người ta ép, nếu tư thiếu chủ cứ khăng khưng bức bách như thế, vậy bản tôn đành phải nỗ lực đánh cuộc thôi!”
Lâm Nguyệt nói xong, hơi thở toàn thân bỗng nhiên bùng phát, một luồng uy áp của nguyên anh hậu kỳ chẳng giữ lại chút nào phóng thích ra.
“Hóa thần…”
Ngay lúc Lâm Nguyệt bộc phát ra uy áp trong nháy mắt, mặt tư mặc ly biến sắc, kêu lên thất thanh nhưng hắn đã nhanh chóng dừng lại, thần sắc hơi ngạc nhiên nghi ngờ nói, “Không, người vẫn không phải là tu vi hóa thần…”
Tư Mặc Ly tự thân là tu vi nguyên anh hậu kỳ, có tu vi tương đương với Lâm Nguyệt, mặc dù với thực lực mạnh mẽ của Lâm Nguyệt hơi chấn động chút, song lại nhanh chóng bình tĩnh trở lại.
Hắn nhìn ra Lâm Nguyệt cũng chưa thật sự đạt tới hóa thần, tu vi đó chẳng quan ngang hắn, là nguyên anh hậu kỳ mà thôi, nhưng uy áp khổng lồ kia của đối phương ngược lại làm hắn thấy kinh hãi.
“Chỉ tý nữa thôi là có thể đủ hóa thần, nữ nhân này chỉ ngắn ngủn trong mười năm thế mà đã đứng ở trên trình độ cao như thế…”
Tư Mặc Ly ngoài kinh hãi ra, cũng nghĩ muốn chiếm được lòng Lâm Nguyệt càng thêm vội vàng, hắn nhìn về phía mắt Lâm Nguyệt, càng phát ra nóng rực, đôi mắt như xuyên thấu Lâm Nguyệt vậy.
“Dù chưa phải là hóa thần thì sao? Bản tôn đã nói qua rồi, bản tôn không muốn nói chuyện, hay nói không cách nào bức bách bản tôn được!”
Đã quyết vạch mặt, Lâm Nguyệt dĩ nhiên cũng không muốn khách sáo với đối phương nữa, người bên đối phương đông, hơn nữa Tư mặc ly còn là một đối thủ mạnh, Lâm Nguyệt mặc dù không sợ, nhưng cũng biết rat ay trước mới chiếm được phần thắng, lập tức nói xong, sát khí khổng lồ của hương lưỡi đao trong tay chợt lia qua!
Hương lưỡi đao trong mười mấy năm qua, trong nhận thức của lâm Nguyệt là đao nuôi, ngày ngày hấp thu ánh sáng thần phù, uy lực đã khôi phục hơn nửa, một đao đó nếu thật sự chém xuống, chỉ sợ toàn bộ phường thị sẽ bi hủy một nửa!
Mắt thấy đao đó sắp rơi xuống, mấy gã áo đen vây quanh Lâm Nguyệt và Tư Mặc Ly vô thức lùi lại sau vài bước, đồng thời trong lòng thấy kiêng kỵ với thực lực của Lâm Nguyệt mãi.
Nhất là Tư Mặc Ly, hắn thấy Lâm Nguyệt chưa nói câu nào đã trực tiếp ra tay, sắc mặt âm trầm như sắp chảy nước vậy!
Thế lực mạnh như thế, xem ra hắn vẫn coi thường nàng rồi! Nhưng mà Lâm Nguyệt này thực lực càng mạnh hắn lại càng không muốn buông tay, lại không bỏ được tu vi bí hiểm kia của nàng và dung mạo không ai sánh bằng, chỉ bằng thân phận nàng là Luyện đan sư cấp chin thôi, hắn nhất định phải có bằng được nàng!
Luyện đan sư cấp chin, hiện giờ ở giới tu chân đã gần như là một tuyệt tích, Phá Thần Đan chỉ có luyện đan sư cấp chin mới có thể luyện chế ra, vì muốn sư tổ đột phá bình cảnh của hóa thần hậu kỳ, bằng bất cứ giá nào hắn cũng phải đem Lâm Nguyệt tới Ma Cung, kể cả bức bách, cũng muốn ép nàng luyện chế ra Phá Thần Đan!
Vì thế hắn không tiếc bất cứ giá nào! Nghĩ đến đây, Tư Mặc ly mờ mịt đưa mắt về một hướng khác, đồng thời ma kiếm đen trong tay giơ lên như nghênh đón.
Trong nháy mắt cuồng phong trong không trung gào thét, luồng khí mạnh mẽ tàn sát khắp mọi nơi, trận đấu sinh tử như muốn bắt đầu, nhưng đúng lúc này, một bóng người nhanh như chớp lao ra từ trong phường thị, còn kéo theo một luồng hơi thở khổng lồ không thua gì hơi thở của Lâm Nguyệt và Tư Mặc Ly.
Người đó tới cực nhanh, hơi thở khổng lồ này xuất hiện trong nháy mắt, hơn nữa còn ngăn Lâm Nguyệt và Tư mặc ly ra, đồng thời giọng người đó truyền tới, “Dừng tay!”
Giọng vừa dứt, người đã tới trước mặt đám người Lâm Nguyệt.
Lâm Nguyệt mắt lạnh nhìn tới, thấy người đó là