Độc phệ tâm đan đương nhiên là thật, nhưng sự thật lại không phải như Liễu Yến Nhi nói. Điểm này Trần Bân biết rõ, Liễu Yến Nhi biết rõ, và thái thượng trưởng lão cũng biết rõ.
Bạch Ngọc Điệp vì khống chế Liễu Yến Nhi, đã ép nàng ta uống độc phệ tâm đan, hiện giờ lại thành chứng cớ hiệu quả nhất ông mưu hại chưởng môn. Dù sao cả đệ tử Hoan Hỉ Tông cũng biết Bạch trưởng lão ngoài tu luyện ra, thì thích nhất chính là luyện chế độc đan, mà phệ tâm đan chính do Bạch trưởng lão chế ra, là loại độc dược có độc tính lợi hại nhất.
Liễu Yến Nhi là lô đỉnh do Bạch Ngọc Điệp tặng cho chưởng môn, điểm này toàn bộ đệ tử Hoan Hỉ Tông đều biết cả, vì thế chuyện Liễu Yến Nhi trúng phệ tâm độc dễ dàng liên tưởng người làm ra là Bạch Ngọc Điệp, mà nguyên nhân ông làm như vậy cũng chính là muốn ép Liễu Yến Nhi giúp ông mưu hại chưởng môn.
Chuyện cho tới giờ, tất cả dường như chân tướng đều rõ cả, mọi người ai cũng chỉ mũi nhọn về phía Bạch Ngọc Điệp. Trần Bân và Thái thượng trưởng lão liếc nhìn nhau, trên mặt lộ ra nụ cười vui vẻ mờ mịt.
Cho dù thế lực của Bạch Ngọc Điệp ở Hoan Hỉ Tông có lớn thế nào chăng nữa thì chuyện mưu hại chưởng môn là tội nặng nhất, đã khiến cho ông vĩnh viễn không đứng lên nổi!
“Bạch sư huynh ! vì sao huynh lại làm vậy?’ thần sắc nữ tu lúc trước nói chuyện với Bạch Ngọc Điệp đau thương nhìn Bạch Ngọc Điệp.
“Đúng vậy, Bạch trưởng lão, thời gian qua chưởng môn đối với ngươi không tệ, vì sao ngươi lại hại ngài ấy chứ hả?” Những trưởng lão Hoan Hỉ tông khác cũng vội vàng cất tiếng chất vấn.
Từ khi Lạc Hoa lão tổ mất tích, mười mấy năm qua, vẫn là chưởng môn dìu dắt Bạch Ngọc Điệp, Bạch Ngọc Điệp có thể trở thành TRưởng lão có thực quyền trong tay ở Hoan Hỉ tông, cũng là do chưởng môn, họ thật sự không hiểu vì sao mà Bạch Ngọc Điệp lại ra tay với chưởng môn được.
“Hừ, ta sớm đã nói là không tin được Bạch Ngọc Điệp rồi mà, hết lần này tới lần khác, các ngươi đều bị ông ta mê hoặc! Ông ta làm vậy, dĩ nhiên là muốn chiếm lấy vị trí chưởng môn hiện tại mà! Hiện giờ ở Hoan Hỉ Tông, nếu sự phụ mất, ai có cơ hội lớn nhất trở thành chưởng môn chứ?” TRần Bân cười lạnh nói.
Hắn là thủ tọa đại đệ tử chưởng môn, địa vị ở Hoan Hỉ Tông thấp hơn Bạch Ngọc Điệp, chỉ là những năm gần đây, do Bạch Ngọc Điệp đột phá Kim Đan Kỳ, tu vi cao hơn hắn một bậc, mà sư phụ của hắn là chưởng môn Hoan Hỉ Tông lại cực kỳ coi trọng Bạch Ngọc Điệp, vì thế hắn mới không thể không cắn răng chịu nhục.
Hiện giờ chưởng môn đã chết, Bạch Ngọc Điệp lại rơi vào tính toán của hắn, dĩ nhiên là có thể đứng ra nói chuyện được rồi!
“Đúng vậy, Bạch Ngọc Điệp, không ngờ ngươi lại phát rồ, cả chưởng môn cũng dám mưu hại! Hôm nay lão phu đã nói không thể bỏ qua cho ngươi được!” Thái thượng trưởng lão mặt âm trầm, lạnh lùng nói ra.
Đối mặt với chỉ trích của mọi người, Bạch Ngọc Điệp chẳng nói câu nào, cứ như người mọi người chỉ trích không phải là ông vậy, ông chỉ lạnh lùng nhìn Liễu Yến Nhi ngồi sụp dưới đất, một thân chật vật cúi thấp đầu khóc không ngừng, đột nhiên chậm rãi đi về phía nàng ta, lạnh lùng thốt lên, “Ngươi nói bổn tọa bức ngươi uống độc, lại bức ngươi hợp mưu với bổn tọa mưu hại chưởng môn phải không?”
Nghe thấy lời Bạch Ngọc Điệp nói, thân hình mềm mại của Liễu Yến Nhi rung mạnh lên, vẫn cúi thấp đầu khóc nức nở không nói.
“Liễu Yến Nhi, ngẩng đầu lên nhìn bổn tọa!” Nhìn thân hình mềm mại của Liễu Yến Nhi vẫn run lên nhè nhẹ, trong mắt Bạch Ngọc Điệp chợt lóe lên sát khí!
Ông thế mà lại coi thường nữ nhân này, vốn chỉ coi nữ nhân này như con kiến hôi mà thôi thế mà cuối cùng lại có lá gan lớn thế, không những phản bội lại ông, mà còn dám dùng cái chết đối đầu cấu kết hãm hại ông, nữ nhân này thật không biết sống chết mà!
Nàng ta cho rằng nàng ta cấu kết với những kẻ hãm hại ông kia, thì có thể thoát khỏi khống chế của ông sao? Cho dù ông có chết cũng kéo nàng ta chôn theo cùng ông!
Những kẻ kia giết ông rồi, dĩ nhiên sẽ giết nàng ta diệt khẩu, chẳng cần một lý do gì, một câu hợp mưu với người khác đã định tội danh mưu hại chưởng môn, đã đủ lấy mạng nàng ta rồi!
Bạch Ngọc Điệp nghĩ rất đúng, nếu ông chết trong tay những người như thái thượng trưởng lão, vì diệt khẩu, dĩ nhiên TRần Bân cũng không để cho Liễu Yến Nhi sống, vì thế nếu như ông chết rồi, Liễu Yến Nhi cũng chết là cái chắc.
Nhưng cuối cùng ông lại xem thường Liễu Yến Nhi, hay nói ông đã đoán sai Liễu Yến Nhi vì yêu không được mà hóa điên.
Liễu Yến Nhi cũng không ngốc, Bạch Ngọc Điệp có thể nghĩ tới, nàng ta sao không nghĩ tới chứ? Trong lòng nàng ta dĩ nhiên biết rõ, nàng ta cùng hợp mưu với đám người TRần Bân hãm hại Bạch Ngọc Điệp, chẳng phải là như đi lột da hổ hay sao, nếu Bạch Ngọc Điệp chết, kết quả của nàng ta cũng chẳng tốt hơn.
Nhưng trong lòng nàng ta rất hận Bạch Ngọc Điệp, hận ngút trời, Bạch Ngọc Điệp cứ mỗi lần tống tặng nàng ta cho người ta, thì tình ý ngập tràn trong nàng ta chỉ đổi được sự vô tình của Bạch Ngọc Điệp, nàng ta không cam tâm!
Nếu nói Bạch Ngọc Điệp không yêu nàng ta, nàng ta có thể chấp nhận, chỉ cần ông không yêu người khác là tốt rồi. Nhưng nàng ta trả giá tất cả vì Bạch Ngọc Điệp, Bạch Ngọc Điệp chẳng những không yêu nàng ta, thậm chí trong lòng còn yêu cả người khác nữa!
Điều này khiến nàng ta không cách nào chấp nhận nổi, trong lòng càng ghen ghết tới mức như nổi điên lên vậy, yêu không được, nàng ta yêu sâu như thế, vậy hiện giờ nàng ta chỉ biết có hận.
Sự ghen tị trong lòng đã gặm nhấm linh hồn nàng ta, khiến nàng ta điên cuồng, thậm chí chẳng tiếc làm hết tất cả mọi thứ để trả thù! Nếu đã không cách nào chiếm được, vậy thì cùng phá hủy hoàn toàn!
Đây là ý nghĩ duy nhất hiện giờ trong lòng Liễu Yến Nhi, dù sao nàng ta đã trúng phệ tâm độc rồi, ngay sau khi Bạch Ngọc Điệp chất, cho dù đám Trần Bân không giết chết nàng ta, không có thuốc giải của Bạch Ngọc Điệp, nàng ta cũng không sống được!
Nếu sớm hay muộn cũng phải chết, vậy nàng ta không kéo hắn ta chết cùng chứ? Như vậy dù nàng ta không chiếm được lòng hắn, thì cũng có thể được cùng xuống suối vàng với hắn rồi!
Lòng Liễu Yến Nhi bị thù hận ngập trời cắn nuốt, nàng ta ngẩng mạnh đầu lên, nước mắt như mữa nhìn Bạch Ngọc Điệp, đôi môi tái nhợt khẽ cong lên cười vui vẻ mờ mịt điên cuồng, nhưng sự vui vẻ đó chấm dứt rất nhanh, thay vào đó là khuôn mặt ngập tràn nhu nhược khiếp sợ.
“Bạch, Bạch trưởng lão, Yến, Yến Nhi không phải cố ý, Ngài, ngài đừng phạt Yến Nhi, đừng giết Yến Nhi…” Liễu Yến Nhi ngồi bệt trên mặt đất, thân hình căng thẳng co rúm sợ hãi lùi lại phía sau, cứ như rất sợ Bạch Ngọc Điệp vậy.
“Bạch Ngọc Điệp, ngươi định làm gì hả? Chẳng lẽ ngươi muốn giết người diệt khẩu sao?” thấy Bạch Ngọc Điệp tới gần Liễu Yến Nhi, con mắt Trần Bân chuyển động, mở miệng phẫn nộ quát lên.
“Ngươi nói bổn tọa ép ngươi hợp mưu với bổn tọa mưu hại chưởng môn sao?” Bạch Ngọc Điệp cứ như không nghe thấy tiếng gầm rung trời của Trần Bân, vẫn lạnh lùng nhìn Liễu Yến Nhi, con ngươi đen như hầm băng vậy, như muốn nhìn thấu toàn bộ bí mất trong lòng Liễu Yến Nhi vậy.
“Chuyện này, là chuyện Bạch trưởng lão sai Yến Nhi làm, chẳng lẽ Bạch trưởng lão đã quên rồi sao…” Ánh mắt Liễu Yến Nhi sợ hãi nhìn Bạch Ngọc Điệp, trong mắt đều ngập tràn khối tình si, bộ dáng ấy vừa đán thương vừa sợ hãi, thoạt nhìn trông cực kỳ giống như thật, cứ như nàng ta hiện giờ là nữ tử si tình bị Bạch Ngọc Điệp ép đến đường cùng vậy.
“Hả? Thật sao? Vậy ngươi nói chút xem, bổn tọa đến cùng ép ngươi thế nào, làm cách nào cùng ngươi mưu hại chưởng mông nhỉ?” Bạch Ngọc Điệp cứ như không nhìn thấy tình yêu ngập tràn trong mắt Liễu Yến Nhi vậy, cười lạnh hỏi.
“Ta, ta…” Liễu Yến Nhi cứ do dự mãi, ấp a ấp úng nói không ra lời. Thấy bộ dạng này của nàng ta, sắc mặt thái thượng trưởng lão sầm xuống, trong mắt chợt lóe lên tàn khốc, còn Trần Bân thì lắc đầu nhẹ với thái thượng trưởng lão.
So với thái thượng trưởng lão, TRần Bân lại tin tưởng Liễu Yến Nhi không phản bội, bởi hắn quá rõ hận của Liễu Yến Nhi với Bạch Ngọc Điệp, đương nhiên, hắn cũng không biết được trong lòng Liễu Yến Nhi có thật sự yêu Bạch Ngọc Điệp không, hắn chỉ cho rằng, sở dĩ Liễu Yến Nhi hận Bạch Ngọc Điệp như thế là vì nguyên nhân Bạch Ngọc Điệp ép nàng ta trở thành lô đỉnh cho người khác.
Dù sao tư chất Liễu Yến Nhi thật ra cũng không kém hắn và Bạch Ngọc Điệp là mấy, tư chất như thế hoàn toàn có đủ tư cách để trở thành đệ tử Hoan Hỉ Tông, nhưng nguyên nhân vì Bạch Ngọc Điệp, Liễu Yến Nhi chỉ có thể trở thành lô đỉnh chẳng có chút địa vị và tôn nghiêm nào cả.
Với ý nghĩ trong lòng TRần Bân thì dĩ nhiên cảm thấy đây là nguyên nhân Liễu Yến Nhi hận Bạch Ngọc Điệp, cũng chính vì thế, hắn tin Liễu Yến Nhi sẽ không đổi ý, lật lọng, lật ngược giúp Bạch Ngọc Điệp.
Không thể không nói, mặc dù TRần Bân không đoán được nguyên nhân Liễu Yến Nhi hận Bạch Ngọc Điệp, nhưng hắn cũng đoán đúng một chút. Đó chính là Liễu Yến Nhi quả thật cực hận Bạch Ngọc Điệp, hận đến mức chỉ muốn chết cùng ông, tuyệt đối không mềm lòng1
Quả nhiên, mọi người ở đây đều cho rằng Liễu Yến Nhi sẽ không nói, đột nhiên Liễu Yến Nhi khóc mở lời.
“Bạch trưởng lão, Yến Nhi yêu người, Yến Nhi không muốn nói nhưng người ép Yến Nhi!” Liễu Yến Nhi đột nhiên gào khóc, cả người như sắp sụp hẳn vậy, kêu khóc nói, “Bạch trưởng lão, người không thích Yến Nhi, trong lòng Yến Nhi rất hiểu, cũng không dám cưỡng cầu, nhưng mà nhưng mà Yến Nhi thật sự không cách nào nhìn người lạm sát kẻ vô tội được….”
Nói đến đây, Liễu Yến Nhi đã khóc nức nở không kịp thở, nghẹn ngào, nói tiếp, “Năm đó người hại chết Lạc Hoa lão tổ, hiện giờ lại muốn lợi dụng Yến Nhi hại chưởng môn, mặc dù Yến Nhi là lô đỉnh, nhưng lão tổ và chưởng môn đối Yến Nhi rất tốt, Yến Nhi thật sự không muốn trong lòng áy náy, rất xin lỗi…”
Liễu Yến Nhi cứ một câu nói toạc ra nguyên nhân cái chết của Lạc Hoa lão tổ, vẻ mặt vô tội và đau đớn tột cùng khóc không kìm lại được.
Không thể không nói, Liễu Yến Nhi có thiên phú biểu diễn cực tốt, hơn nữa còn hiểu lợi dụng lòng người, lúc trước nàng ta nói ra chưởng môn bị Bạch Ngọc Điệp hại chết, đã khiến mọi người hoài nghi rồi, hiện giờ lại nói toạc ra sự thật cái chết của Lạc Hoa lão tổ, lập tức định tội Bạch Ngọc Điệp chắc chắn!
Lời vừa dứt, mọi người lại ồ lên một trận, tất cả mọi người không dám tin nhìn Bạch Ngọc Điệp, thậm chí cả thái thượng trưởng lão và TRần Bận biết rõ Liễu Yến Nhi đang diễn trò cũng không kìm được sững sờ.
Nhưng trong lòng thái thượng trưởng lão và TRần Bân lại nhanh chóng mừng rỡ như điên! Bây giờ họ đang lo làm cách nào định tội chắc cho Bạch Ngọc Điệp, hiện giờ thì tốt rồi, không ngờ hung thủ giết Lạc Hoa lão tổ lại là Bạch Ngọc Điệp, có thêm tội danh này, hơn nữa thêm tội danh mưu hại chưởng môn, hai tội kết hợp, xem lần này Bạch Ngọc Điệp thoát thân thế nào!
“Muốn chết sao!”
Ngay lúc Liễu Yến Nhi nói ra nguyên nhân cái chết của Lạc Hoa lão tổ, sắc mặt Bạch Ngọc Điệp nháy mắt trở nên dữ tợn, sát khí trong mắt tăng vọt, vung mạnh tay cohoopk thẳng về phía Liễu Yến Nhi!
“Ầm!”
Ngay lúc Bạch Ngọc Điệp ra tay trong nháy mắt, Thân hình TRần Bân chợt lóe lên, đồng thời cùng đánh ra một chưởng đỡ!
Chỉ nghe bịch một tiếng vang lớn, Bạch Ngọc Điệp bất động, còn Trần Bân thì lùi lại sau bảy tám bước mới miễn cưỡng đứng vững, sắc mặt TRần Bân dữ tợn, mặt mũi ngập tràn oán độc nhìn thẳng Bạch Ngọc Điệp, tức giận nói, “Bạch Ngọc Điệp, ngươi dám giết người diệt khẩu trước mặt mọi