Đúng vậy, những ký ức năm đó với ông ta mà nói hoặc là những ký ức trân quý cả đời, cũng là căn nguyên thống khổ của ông ta, song với Lâm Nguyệt mà nói thì lại hoàn toàn là không chịu nổi, cần gì đoạn tình cảm cha con giữa nàng và ông ta, cũng vào lúc ông ta coi nàng như quân cờ chuẩn bị mang tặng người khác thì đã thì tiêu diệt hoàn toàn.
Hiện giờ nàng vẫn có thể bình tĩnh đối diện ông ta như thế không hề hận ông ta đã là kết quả tốt nhất rồi không phải sao? Bạch Ngọc Điệp cười khổ sở một chút, lặng yên đem phần tình cảm này chôn sâu tận đáy lòng, sau này đoạn tình này sẽ trở thành cấm kỵ của ông ta, chỉ là trong cuộc đời sau này của ông ta cũng không thể đụng chạm vào được nữa.
“Nguyệt Nhi, lần này con tới Thanh Châu…”
Cứ việc trong lòng đã sớm không nghĩ nữa, nhưng ông ta vẫn không cách nào le lói tia hy vọng xa vời, khát khao mãnh liệt trong lòng ông ta, lần này nàng tới là vì ông ta, mà không phải đúng lúc có chuyện mới tới.
“Lần này ta đến Thanh Châu quả thật có chuyện” Lâm Nguyệt nói lạnh nhạt, mục đích thật sự của nàng tới Thanh Châu dĩ nhiên sẽ không nói với Bạch Ngọc Điệp.
“Vậy con bây giờ…”
Nhìn vẻ mặt tuyệt sắc trong trẻo nhưng lạnh lùng của thiếu nữ trước mặt, trong lòng Bạch Ngọc Điệp thấy vừa quen thuộc vừa xa lạ. Mấy chục năm trước, nàng trước mặt hắn là một cô bé yếu ớt nhát gan, mà giờ nàng trước mặt hắn lại sắm thành một nhân vật phụ thân nghiêm khắc.
Sau mấy chục năm hôm nay hai cha con gặp lại nhau lần nữa, hắn đối mặt với nàng cũng đã có mấy phần dè dặt. Cũng không phải vì tu vi nàng hiện giờ cao hơn hắn, cũng không phải vì thực lực hiện giờ của nàng mạnh hơn hắn, mà vì hiện giờ nàng hoàn toàn đã đổi thành một người khác.
Bỏ phần yếu ớt và trẻ trung ra, hiện giờ nàng đã trở thành phượng hoàng bay lượn giữa Cửu Trùng Thiên rồi.
“Chuyện ta đã xử lý thỏa đáng, phụ thân, đây có lẽ là lần cuối chúng ta gặp nhau… Mong rằng phụ thân tự bảo trọng chính mình”
Nói xong, Lâm Nguyệt động đầu ngón tay, lấy một bình đan dược trong túi đồ ra đưa cho Bạch Ngọc Điệp, nói, “Những đan dược này là do tự tay con gái luyện chế ra, phụ thân có những đan dược này trợ giúp sẽ nhanh chóng đột phá nguyên anh trong nay mai thôi, làm con gái, ta cũng chỉ có thể giúp phụ thân được như thế, mong phụ thân sau này tự giải quyết cho tốt!”
Khối thân thể này nợ công ơn nuôi dưỡng của Bạch Ngọc Điệp, nàng chỉ có thể báo đáp lại ông ta bằng những linh đan tốt nhất, cố sức giúp ông ta tăng tu vi lên, làm những điều này cũng đồng nghĩ với việc cắt đứt phần tình cha con mỏng manh giữa hai người, sau này Bạch Ngọc Điệp ra sao cũng không có liên quan tới nàng nữa.
Tư chất Bạch Ngọc Điệp cũng được coi là tạm, nhưng để có thể đột phá lên nguyên anh thì đã là cực hạn, muốn hóa thần thì hoàn toàn vô vọng.
Mà nàng tặng cho thứ linh đan dù tốt nhưng cũng không biết Bạch Ngọc Điệp tu luyện công pháp có tốt không, trong tất cả các nguyên nhân, những linh đan này tối đa cũng chỉ đủ để cho ông ta tăng tu vi lên tới nguyên anh sơ kỳ mà thôi, muốn tiến thêm bước nữa thì cực kỳ khó khăn.
“Nguyệt Nhi…” Bạch Ngọc Điệp cầm bình thuốc trong tay hơi run run, ông ta nhìn về phía Lâm Nguyệt không có vẻ mừng lắm mà còn có khẩn cầu nồng đậm.
“Phụ thân, ta còn có việc, chúng ta cáo biệt từ đây!”
Lâm Nguyệt không đợi Bạch Ngọc Điệp nói câu gì nữa, đầu ngón tay bắn ra, Hương lưỡi đạo trong nháy mắt xuất hiện trên không trung, mũi chân khẽ điểm nhẹ nhảy lên, trong nháy mắt biến mất giữa không trung xanh thẳm.
Mảnh vụn tiên khí, hai ngày trước nàng đã tìm được thành công trong bảo tàng Hoan Hỉ Tông, hiện giờ lại giải quyết giúp phiền toái cho Bạch Ngọc Điệp, hơn nữa cũng kết thúc nhân quả giữa họ, dĩ nhiên Lâm Nguyệt cũng không thể ngưng lại nữa.
Hơn thế, nàng và Bạch Ngọc Điệp ngoài quan hệ cha con trên danh nghĩa ra cũng chẳng có mấy cảm tình, vì thế cũng không có ý ôn lại chuyện cũ với đối phương.
“Nguyệt Nhi… Cám ơn”
Thấy bóng Lâm Nguyệt đi xa dần trên không trung, mãi cho tới khi biến mất, Bạch Ngọc Điệp đột nhiên có cảm giác mắt cay cay, ông ta cố nén đau đớn quằn quại điên cuồng trong lòng lại, trên khuôn mặt tuấn mỹ yêu nghiệt ấy thoáng lộ ra nụ cười miễn cường vui vẻ.
Nguyệt Nhi của ông ta đúng là vẫn rời xa ông ta, ngày này ông ta đoán chừng phải mấy cái thập niên nữa mới được gặp nhau, cũng trở thành lần gặp mặt cuối cùng của ông ta và nàng.
Lòng rất đau, không cam tâm, song lại vẫn hơi thoải mái. Thực ra như vậy cũng tốt, nàng thuộc về thế giới của nàng, mà ông ta cũng có cuộc sống của ông ta. Mặc dù nàng không muốn nhìn thấy ông ta nữa, cũng sẽ không còn nhận ông ta làm cha nữa, nhưng chỉ cần ông ta tu luyện tốt lên, biết đâu có một ngày ông trời thương tình có thể cho cha con họ được nhìn thấy nhau.
Bạch Ngọc Điệp nắm chặt bình thuốc trong tay, đứng tại chỗ nghĩ ngợi xuất thần hồi lâu, lúc này mới cất kỹ bình thuốc trong tay lại, phất tay áo một cái xoay người rời đi.
*
Một năm sau.
Côn Lôn yên tĩnh đã lâu, gần đây có xảy ra một chuyện không lớn không nhỏ. Đệ tử thân truyền mất tích hơn hai mươi năm của côn Lôn, người đã từng lấy được vị trí đứng đầu trong top mười ở trận tỉ thí môn phái Côn Lôn năm nào – Long Ngạo Thiên, chẳng những lại trở về Côn Lôn lần nữa, hơn nữa tu vi cũng đã đạt tới Kim Đan Hậu Kỳ.
Năm đó Long Ngạo Thiên trên trận tỉ thí môn phái Côn Lôn, tỏa sáng kỳ lạ, là năm đó ngoài Lâm Nguyệt bị đuổi ra khỏi phái ra, chỉ có một đệ tử ngoại môn duy nhất trên trận tỉ thí thành công tiến vào top mười, đã được chọn là người thân truyền.
Ở Côn Lôn, mặc dù Long Ngạo Thiên không xuất sắc như thủ tịch đại sư huynh Liên Thành và Quân Tử Huyền, nhưng cũng được coi là một nhân vật lớn, trong mắt những đệ tử Côn Lôn khác hắn cũng chẳng kém gì các đệ tử cùng thế hệ là An Tử Dạ.
Năm đó ở tiểu bí cảnh Hoàng Thiên, Long Ngạo Thiên đột nhiên mất tích, hơn nữa sau ba năm hồn bài giữ lại ở Côn Lôn đã vỡ vụn, tất cả mọi người ai cũng cho là hắn đã chết, vì thế sư phụ Long Ngạo Thiên, nguyên anh Trưởng lão Hoàng Thiên Côn Lôn đã bùng nổ nổi nóng. Vì thế mới nói, lần này Long Ngạo Thiên đột nhiên trở về, quả thật cũng khiến cho Côn Lôn dậy sóng không ít.
Trước tiên, sau khi biết được tin này, sư phụ Long Ngạo Thiên là Hoàng Thiên chân nhân đã xuất quan trước, hơn nữa còn vui vẻ cười ha hả mãi, sao ông không vui vẻ được cơ chứ?
Đệ tử của hoàng Thiên ông chẳng những không chết, hơn nữa còn tu luyện giỏi chẳng kém gì mấy đệ tử thiên tài Côn Lôn khác, chỉ ngắn ngủn trong hơn hai mươi năm đã đột phá đến Kim Đan Hậu Kỳ, nếu ông mà dốc lòng dạy bảo thì với tư chất của Long Ngạo Thiên, sau này muốn đột phá tới nguyên anh thì hoàn toàn không là gì cả.
Ngoài Hoàng Thiên chân nhân thật lòng cao hứng vì sự trở về của Long Ngạo Thiên ra, thì có những đệ tử cũng có chút quan hệ không tệ với Long Ngạo Thiên cũng vội vã tới thăm, hơn nữa còn nhân cơ hội kể lại chuyện cũ.
Đám người An Tử Dạ và Tư Duẫn cũng có quan hệ không tính tốt lắm với Long Ngạo Thiên, nhưng bình thường vẫn là quan hệ đồng môn, họ thấy Long Ngạo Thiên trở về, cũng thấy không có tình cảm gì, lại cũng không cao hứng cho lắm, không thấy mất mát, cứ như cũ không có bất kỳ thay đổi nào.
Với những đệ tử bình thản kia, người cao tầng Côn Lôn còn lại thì vô cùng vui vẻ, Long Ngạo Thiên trở về, giải thích rõ Côn Lôn lại có thêm một vị tu sĩ Kim Đan hậu kỳ và một vị đệ tử thiên tài có tư chất xuất chúng.
Đương nhiên có chút hứng thú vui vẻ thực ra chẳng liên quan gì tới họ, nhưng trong lòng những kẻ này lại chột dạ, chuyện Long Ngạo Thiên và họ có mưu đồ cũng không có bất kỳ xung đột nào, dĩ nhiên họ cũng sẽ không để ý.
Phải nói người thấy Long Ngạo Thiên trở lại côn Lôn mất hứng nhất thậm chí còn tức giận nữa cũng chỉ có mình Diệp Khuynh Tuyết.
Từ một năm trước xuất quan, Diệp Khuynh Tuyết liên tục ẩn hiện ở các nơi trong giới tu chân Trung Nguyên, thoạt nhìn có vẻ như ra ngoài rèn luyện, thực chất chỉ có mình nàng ta biết rõ, nàng ta đang tìm kiếm hành tung của Lâm Nguyệt.
Mục đích nàng ta tìm Lâm Nguyệt dĩ nhiên cũng giống Lâm Nguyệt, muốn loại bỏ đối phương nhất. Do tử Ngọc đạo quân bế quan, nàng ta vốn không muốn chống lại