“Vậy ngươi muốn thế nào? Muốn giết ta, rồi còn muốn bắt ta về Côn Lôn xử lý chắc?”
Với lời chỉ trích đổi trắng thay đen của Diệp Khuynh Tuyết, Lâm Nguyệt khịt mũi coi thường, cố nói ra. Với Diệp Khuynh Tuyết, hiện giờ nàng đã không còn kiêng kỵ gì nữa, Diệp Khuynh Tuyết là nữ chính của thế giới này, song nàng ta chẳng qua là nữ chính do Đế Huyền Nữ chế tạo ra mà thôi!
Đế Huyền Nữ thân là Đế nữ trên Cửu Trùng Thiên, thế lực ngập trời, nếu thật sự muốn dùng cách gì đó có ảnh hưởng tới thiên đạo, thì rất dễ, hơn nữa còn có thể khiến thiên đạo vận hành theo quỹ đạo mà không thay đổi hạ giới, khiến cho số mệnh toàn bộ thế giới này đều tập trung cả quanh người Diệp Khuynh Tuyết.
Lúc trước Lâm Nguyệt sau khi dung hợp hoàn toàn với thần cách, cũng khôi phục hoàn toàn ký ức của chín kiếp trước, đã biết âm mưu của Đế Huyền Nữ. Đế Huyền Nữ hận nàng năm đó đồ sát mẫu tộc nàng ta, vì thế sau khi biết rõ nàng nhảy vào đường luân hồi, vì để ngăn cản nàng trùng tu luân hồi, nên mới chế tạo ra mấy kẻ như Diệp Khuynh Tuyết ở thế giới nàng luân hồi như thế, mục đích chính là muốn phá hủy đường luân hồi của nàng, ngăn cản nàng chữa trị thần cách lần nữa.
Tiếc là, thân phận Đế Huyền nữ dù cao quý, cũng không thể hoàn toàn can thiệp vào chuyện luân hồi, vì thế nàng ta không thể thừa dịp Nguyệt Thần Tôn đi vào đường luân hồi mà gạt bỏ Nguyệt Thần Tôn hoàn toàn, điều có thể làm duy nhất chính là mượn ngoại lực.
Khôi phục lại ký ức chín kiếp luân hồi Lâm Nguyệt biết rất rõ, thực ra chỉ thiếu chút nữa thôi, âm mưu Đế Huyền Nữ cũng đạt thành, mười kiếp luân hồi, nàng đột tử ở kiếp thứ chín, chẳng có một đời nào được chết già, chỉ còn thiếu một đời cuối cùng nữa, thì nàng cũng sẽ bị thiên đạo gạt bỏ hoàn toàn trong trời đất này, không còn khả năng luân hồi được nữa.
Chỉ là vào kiếp trước, lại xảy ra chút biến cố, đời trước mặc dù nàng cuối cùng vẫn chết, nhưng linh hồn chẳng hiểu tại sao lại xuyên không tới nơi này, mà khối thân thể này đúng lúc là kiếp luân hồi thứ mười của nàng, hơn nữa bởi vì nàng bây giờ là linh hồn đời trước, vì thế mới hoàn toàn thoát khỏi Đế Huyền Nữ khống chế linh hồn nàng, mà đã không có Đế Huyền Nữ can thiệp, nữ chính được tạo ra là Diệp Khuynh Tuyết này, chẳng có ảnh hưởng gì nhiều với nàng.
Đây cũng là lý do nàng có thể thoát khỏi vận mệnh của Bạch Như Nguyệt, là nguyên nhân có thể thay đổi nội dung vở kịch vốn có.
Có thể nói như thế này, hiện giờ Diệp Khuynh Tuyết vẫn là nữ chính của thế giới này, nhưng bởi vì sự tồn tại của nàng, mà giảm bớt được ảnh hưởng với thế giới này, dù sao sự xuất hiện của nàng đều thuộc về chuyện xấu, vận mệnh Diệp Khuynh Tuyết dưới ảnh hưởng của nàng, ánh sáng của nữ chính cũng yếu bớt dần, dĩ nhiên không làm được như trong truyện được thiên đạo chiếu cố, cuối cùng bước lên đỉnh vinh quang.
Hiện giờ tu vi Lâm Nguyệt đã đột phá đỉnh nguyên anh hậu kỳ, giờ phút này lại đối mặt với Diệp Khuynh Tuyết lần nữa, nàng rõ ràng cảm giác được Diệp Khuynh Tuyết có gì đó khác.
Người thoạt nhìn vẫn là người đó, vì nguyên nhân người tu chân chậm già, nên dù đã qua mấy chục năm rồi song dung mạo Diệp Khuynh Tuyết vẫn không thay đổi là mấy, chỉ có Lâm Nguyệt cảm giác được, trên người nàng ta khí chất ít tỏa sáng khiến người ta chói mắt như trước, mà với nàng cũng không còn cảm giác uy hiếp nồng đậm như trước nữa.
Cảm giác như thế khiến Lâm Nguyệt dĩ nhiên coi nguyên nhân tu vi Diệp Khuynh Tuyết trước mắt không bằng nàng, lại thêm nguyên nhân nội dung vở kịch đã bị nàng thay đổi.
Mà nàng lại không biết rằng, vì năm đó Diệp Khuynh Tuyết và Tử Ngọc đạo quân hạ sát thủ cực hiểm với nàng đã khiến cho nàng bị thương nặng chết, còn Diêm Tinh Vân vì cái chết của nàng mà nổi điên, suýt nữa đã phá hủy cả trời đất, cũng bởi hành vi điên cuồng kia của Diêm Tinh Vân, mặc dù cuối cùng cũng bị Minh Vương ngăn cản, nhưng cũng ảnh hưởng tới thiên đạo của thế giới này, hiện giờ thiên đạo lại vận hành lần nữa, Diệp Khuynh Tuyết đã mất đi sự chiếu cố của thiên đạo.
Hay nói cách khác, giờ thiên đạo gây dựng lại, là một thế giới mới có quy tắc không cố định, còn Diệp Khuynh Tuyết cũng không còn là nhân vật duy nhất của thế giới này nữa, chỉ có thể được coi là một trong phần đông những nhân vật chính mà thôi!
Đây cũng là nguyên nhân mà hiện giờ Lâm Nguyệt nhìn thấy Diệp Khuynh Tuyết cũng không còn cảm giác kỳ lạ nữa.
“Lâm Nguyệt, ngươi phạm phải tội lớn mưu hại đồng môn, nếu hôm nay người bó tay chịu trói, ta dĩ nhiên sẽ dẫn ngươi trở về Côn Lôn, giao cho giới Luật đường xử trí, nếu ngươi dám phản kháng, thân là phản đồ, ta có quyền giết chết!”
Diệp Khuynh Tuyết oán hận trừng mắt với Lâm Nguyệt, ghen ghét trong lòng không che giấu chút nào, nếu không phải kiêng kỵ tu vi Lâm Nguyệt thì giờ phút này nàng ta đã hận tới mức muốn bổ nhào tới, băm nát gương mặt như hoa như ngọc kia của Lâm Nguyệt rồi!
Lòng ghen tị của phụ nữ cực kỳ kinh khủng, nhất là dưới tình huống có thù oán với đối phương, giờ phút này Lâm Nguyệt có khí chất xuất trần, lại càng thêm hào hoa phong nhã tuyệt thế, mà Diệp Khuynh Tuyết lại càng thêm ghen ghét mãi với Lâm Nguyệt.
Nhất là hiện giờ nàng ta phát hiện mình cái gì cũng kém Lâm Nguyệt, trong lòng lại thấy tức tới mức muốn hộc máu ra vậy!
Nhưng Diệp Khuynh Tuyết dù cứ việc ghen ghét tới mức gần như mất lý trí, song cũng không phải là kẻ dễ xúc động, nàng ta biết rõ với tu vi hiện giờ của mình, muốn bắt Lâm Nguyệt lại hoặc giết chết hoàn toàn là không thể, vì thế lúc nàng ta chỉ trích Lâm Nguyệt vẫn không quên kéo theo Liên Thành giúp một tay.
“Sư chất, Lâm Nguyệt này là phản đồ Côn Lôn, ngươi và ta cùng liên thủ bắt nàng ta lại!” Diệp Khuynh Tuyết lúc nói đầu cũng không quay lại nhìn Liên Thành nên không nhìn thấy gương mặt tuấn tú của Liên Thành đen sì lại.
“Diệp sư thúc, sư muội Lâm Nguyệt là đệ tử Côn Lôn ta, biến thành phản đồ lúc nào vậy?” Với phân phó của Diệp Khuynh Tuyết Liên Thành miễn cưỡng nói ra.
“Sư chất, chẳng lẽ ngươi quên năm đó phản đồ này mưu hại đệ tử bổn môn, phạm vào tội lớn, bị sư phụ đuổi ra khỏi cửa sao? Nàng ta đã sớm bị đuổi ra khỏi Côn Lôn, đâu còn là đệ tử Côn Lôn ta nữa chứ?”
Diệp Khuynh Tuyết suýt nữa bị hộc máu bởi lời Liên Thành nói, quay phắt đầu về phía Liên Thành phẫn nộ nói ra.
“Đuổi ra khỏi Côn Lôn sao? Đó chẳng qua là do lão tổ Tử Ngọc tự ý làm chủ mà thôi, chẳng được phần đông các trưởng lão và chưởng môn đồng ý, vốn chẳng được coi là gì cả, hơn nữa, bản sư chất sao lại nghe nói là năm đó Diệp sư thúc mới là hung thủ mưu hại đồng môn chứ nhỉ? Còn lão tổ Tử Ngọc vì che giấu chuyện xấu của Diệp sư thúc nên mới đổ tội danh này lên đầu Lâm Nguyệt sư muội chẳng phải sao?”
Trên mặt Liên Thành ngập tràn nụ cười sáng rực ấm áp song lời nói ra lại là những câu chọc thẳng tim Diệp Khuynh Tuyết khiến Diệp Khuynh Tuyết tức tới mức mặt trắng bệch, nghiến răng trèo trẹo.
“Ngươi, ngươi dám nói vậy với ta sao? Liên Thành, chẳng lẽ người muốn phản bội sư môn sao?” Diệp Khuynh Tuyết tức tới mức mặt mày dữ tợn, tức tới tối mặt hét lên, “Liên Thành, ngươi đừng có quên, vừa rồi là ai đã cứu ngươi đó! Trước đó nếu không có ta hiện giờ người đã chết dưới tay ma tu rồi! Ngươi cứ vậy mà đối đãi với ân nhân cứu mạng thế sao?’
“Ân nhân cứu mạng ư? Diệp sư thúc, những thứ người làm trước đó không phải là vì muốn bày tỏ với ta, quyến rũ ta đó sao? Vừa rồi nếu không phải là ngươi, thực ra ta cũng không phải trốn chật vật tới vậy, nếu ta nhớ không nhầm thì ma tu đó hình như là hướng về Diệp sư thúc thì phải?”
Nụ cười tươi trên mặt Liên thành không đổi nhìn có vẻ rất vô tội nói ra.
“Ngươi…” Chính mình nhỏ mọn bị Liên Thành nói toẹt ra trước mặt Lâm Nguyệt, may mà da mặt Diệp Khuynh Tuyết đủ dày, giờ phút này gò má cũng bất giác xấu hổ nóng lên, lộ ra khuôn mặt nhỏ trang điểm kỹ lưỡng, giờ phút này lại méo mó chẳng thành cái gì, nàng ta trợn to hai mắt, không thể tin nổi nhìn thẳng Liên Thành định nói gì đó nhưng lại cứng họng cứng lưỡi chẳng nói được câu nào.
Lời Liên Thành nói thực ra không sai, lần này sở dĩ nàng ta và Liên Thành ở cùng một chỗ hoàn toàn là vì sau khi môn phái chính đạo thương nghị qua, rồi gần đây trong phái phái các đệ tử tinh anh đi chặn giết ma tu, còn lần này phái Côn Lôn phái một đội do nàng ta và Liên Thành dẫn đầu đi giết ma tu.
Trước đó nguyên nhân là bởi nàng ta đã thầm liên lạc với Tư Mặc Ly, đội của họ vô cùng thuận lợi, đi thẳng một mạch, những đệ tử các phái khác kẻ thì chết, người bị thương, không những bị ma tu tập kích một lần, còn đội Côn Lôn bọn họ thì vẫn bình an vô sự.
Điều này dĩ nhiên cũng không phải do họ có vận khí tốt mà là vì nàng ta sớm đã liên lạc trước với Tư Mặc Ly, dưới sự can thiệp của Tư Mặc Ly những ma tu kia mới không tập kích họ.
Mà vào ba ngày trước, Tư Mặc Ly đột nhiên thông báo cho nàng ta biết, nói sư phụ lão tổ ma cung của hắn đã xuất quan, cũng tự mình chuẩn bị ra tay đối phó với những tu sĩ chính đạo này, hơn nữa còn phối hợp với nàng ta diễn một tuồng kịch hay.
Hiện giờ nàng ta vẫn còn muốn dựa vào Tư Mặc Ly, dĩ nhiên không dám không nghe lời Tư Mặc Ly nói, hơn nữa với những đệ tử Côn Lôn kia, nàng ta cũng chẳng có cảm tình đồng môn mấy, lập tức đồng ý với Tư Mặc Ly ngay.
Sau đó dưới sự hướng dẫn cố ý của nàng ta, quả nhiên chẳng lâu sau họ đã gặp lão tổ ma cung, những đệ tử côn Lôn khác đều bị lão tổ ma cung săn giết chết, đã chết hơn một nửa, còn nàng ta cũng tỏ ra không địch lại nổi, sau đó nhân cơ hội chạy trốn.
Nếu đã diễn trò, nàng ta dĩ nhiên muốn giữ lại một người sống để làm chứng, như vậy lúc trở lại Côn Lôn mới có thể rửa thoát tội hoài nghi nàng ta dẫn đội bất lực.
Người chọn này nàng ta chọn Liên Thành, một là vì tu vi Liên Thành tương đương với nàng ta, cho dù nàng ta không dẫn hắn đi hắn cũng nhất định không chết, hai là vì dĩ nhiên Liên Thành là một mỹ nam tử thần tiên chẳng dính bụi trần, Diệp Khuynh Tuyết lại có tình cảm nhiều, chỉ là ngại lúc nàng ta và Liên Thành cùng ở Côn Lôn chẳng gặp nhau nhiều, mà nàng ta lại định hôn ước với Quân Tử Huyền rồi, nên chẳng tiện ra tay mà thôi!
Với ý nghĩ của Diệp Khuynh Tuyết, dĩ nhiên lần này là nàng ta ra tay cứu Liên Thành, sau đó hắn cảm kích với nàng, dần ái mộ nàng ta… mà nàng ta lại không ngờ tới. Liên Thành đã sớm xem thấu tâm tư nàng ta, thậm chí hiện giờ còn có Lâm Nguyệt đối thủ một mất một còn trước mặt nàng ta, lại vạch trần nàng ta chẳng nể nàng gì! Giờ khắc này vừa thẹn vừa cáu, Diệp Khuynh Tuyết càng hận Liên Thành thậm chí còn hơn cả Lâm Nguyệt.
Còn Lâm Nguyệt vừa đứng cạnh xem kịch vui, cũng đồng thời trợn mắt há hốc mồm, đặc biệt là nghe thấy Liên Thành nói ra những lời làm mất mặt Diệp Khuynh Tuyết thì không kìm được bật cười khì khì!
Thực ra trong lòng nàng thấy kinh ngạc vô cùng, nàng vốn tưởng rằng Liên Thành thân là nam chính của thế giới này, cũng sẽ bị nữ chính Diệp Khuynh Tuyết hấp dẫn, hai người hiện không có nam phụ nữ phụ nào cả, cứ dần tự nhiên nảy sinh tình cảm, rồi cuối cùng đi đến với nhau.
Dù sao trong truyện, nam chủ Liên Thành này có mối tình thắm thiết với Diệp Khuynh Tuyết, cuối cùng đánh bại những nam phụ khác thành công chiếm được vị trí kia, còn Diệp Khuynh Tuyết mặc dù ngay từ đầu thích là Quân Tử Huyền song cuối cùng lại lựa chọn Liên Thành. Nhưng giờ thì sao, dường như Liên Thành chẳng có cảm giác gì với Diệp Khuynh Tuyết thì phải nhỉ? Ngược lại Diệp Khuynh Tuyết lại hơi bị hoài nghi… Rốt