Lâm Nguyệt đi trên con đường cái này chính là con đường giữa hai nước Đông Hoa Quốc và Tây Nước quốc hợp nghị lập thành, nơi này là biên cảnh tiếp giáp giữa Tây Nước Quốc và Đông Hoa Quốc, mà vị trí Thành Mạch Dương là quản hạt của Đông Hoa quốc mà thôi.
Thành mạch Dương thuộc về cứ điểm thành thị, vị trí cực kỳ nhạy cảm, là thành thị được thương nhân hai nước đi ngang qua thích dừng lại nhất, hiện tại Tây Nước Quốc và Đông Hoa quốc hai nước có mối quan hệ rất tốt, vì thế tòa thành này cũng khá giàu có.
Mà trên đường này người đi đi lại lại không dứt, Lâm Nguyệt dọc theo đường đi chỉ hơn một canh giờ đã thấy không ít các đoàn xe đi qua, thậm chí còn có một số ít nhân sĩ giang hồ cưỡi ngựa cao to, trực tiếp gào thét đi qua, những kẻ này với người đi trên đường cũng chẳng thèm nhìn cái nào, chỉ để lại một đường đầy bụi đất.
Đường cổ đại, ngoài trong thành trấn dùng đá xanh làm đường ra, thì toàn bộ ngoài thành đều là đường đất, mỗi lần có con ngựa nào đi qua thì cũng sẽ kéo theo một đám bụi mù mịt khiến cho người ta che mặt bịt mũi mãi.
Lâm Nguyệt cũng không để ý, ở đây ngoài tro bụi trời trong ra, đi chậm rãi, chợt thấy rất vừa mắt, chẳng khác gì những người khác đi trên đường, nhưng nếu có ai nhìn kỹ sẽ phát hiện ra nàng đi lững thững nhàn nhã như vậy chẳng giống như đi trong đám bụi mù, mà ngược lại giống như đang tản bộ trong đình viện nhà mình vậy.
Có lẽ ông trời cũng chẳng ưa kiểu thanh nhàn này của nàng, ngay khi một đoàn xa vừa đi qua không lâu, đằng sau lại có một trận tiếng vó ngựa nện mạnh như mưa rào gió giật, hơn nữa đằng sau còn truyền đến một trận tiếng kinh hô.
Lâm Nguyệt khẽ nhíu mày, đang định quay đầu lại, chợt nghe thấy sau lưng tiếng vó ngựa dồn dập, ngay sau đó thì nghe tiếng thét thô cất lên, “Tránh ra!”
Giọng vừa dứt, cùng lúc đó có một luồng gió mạnh ập tới sau lưng, thân thể Lâm Nguyệt mềm mại hơi nghiên sang một bên, gần như nàng thối lui trong nháy mắt thì nghe được tiếng hí dồn dập, sau lưng có một con tuấn mã màu đỏ chân cao vung lên, phát ra tiếng hí, cùng với tiếng hô, ào qua sát cạnh nàng.
Con tuấn mã này vừa đi qua, thì ngay sau đó lại có tiếp con tuấn mã khác gào thét lao tới.
Mắt thấy có một, không kịp thu cương sẽ đâm vào trên người Lâm Nguyệt, người trên ngựa vô thức túm chặt dây cương ghìm ngực lại, ai ngờ chạy quá nhanh, vốn chẳng thu lại được, gần như cả người lẫn ngựa sẽ vọt thẳng tới Lâm Nguyệt, nếu Lâm Nguyệt không tránh đi mà nói, chỉ sợ sẽ bị vó ngựa giẫm nát thành thịt vụn mất.
Mà ở ngay chính giữa đường, dưới chân Lâm Nguyệt như bị sai khiến, cũng không thấy nàng động thế nào mà đã an toàn đứng ngay tại ven đường, còn con ngựa kia bị kinh hãi, vó tung nghiêng, đem theo người cưỡi trên lưng ngựa ngã nhào xuống đất.
“Ôi da”
Người cưỡi ngựa bị ngã đâu kêu lên một tiếng, rồi nhanh chóng bò dậy, cũng chẳng để ý tới ngựa ngã trên mặt đất, ngược lại sắc mặt sầm xuống, trừng mắt bước từng bước lớn về phía Lâm Nguyệt, roi ngựa quất vun vút về phía Lâm Nguyệt quát lên phẫn nộ, “Nha đầu thối, ngươi muốn chết sao?”
Thấy kẻ kia chẳng nói câu nào đã đánh luôn, lông mày Lâm Nguyệt cau lại, thần sắc trong nháy mắt lạnh xuống, nhưng còn chưa kịp đợi hắn ra tay, một thiếu niên mặc áo xanh trong đội ngũ đã nhảy từ trên ngựa xuống, tóm một phát được roi ngựa, quát lên, “Ngũ đệ, đệ làm gì thế hả/”
Kẻ vừa té ngựa kia thoạt nhìn cũng chỉ mới chừng mười bốn mười lăm tuổi, giờ phút này thấy thiếu niên áo xanh ra tay ngăn cản, hơi ngượng ngùng thu roi lại, rồi hung ác trợn mắt trừng trừng Lâm Nguyệt một cái, cất tiếng, “Tam ca, nhóc thối này vừa rồi suýt nữa hại ta bị thương, huynh còn bảo vệ nó sao/”
“Chẳng qua chỉ là một dân thường vô tội thôi, cô nương nhà người ta đang đi yên ổn trên đường, là các ngươi lỗ mãng quá mức, suýt nữa còn làm người ta bị thương nữa!”
Thiếu niên áo xanh chẳng khách sáo chút nào nói ra.
“Huynh nói thế ý là gì hả? Cái gì mà gọi chúng ta lỗ mãng chứ? Đây là đường cái, ai bảo nàng ta đi loạn chứ? Bị giết chết cũng đáng đời!”
“Câm miệng! Ngươi biết rất rõ chúng ta cần gấp rút lên đường, còn dám chọc phiền toái, nếu làm trễ nảo chuyện của thiếu gia, ta không tha cho ngươi đâu!” Thiếu niên áo xanh nghiêm nghị trách mắng.
Thiếu niên đó bị thiếu niên áo xanh trách mắng mặt tái nhợt, cuối cùng hừ một tiếng quay đầu bước đi.
Thiếu niên áo xanh cũng không nhìn đối phương cái nào, xoay người nhìn qua Lâm Nguyệt, trên mặt áy náy nói, “Cô nương, cô không sao chứ? Vừa rồi là huynh đệ của ta không đúng, nhưng ta đang có chuyện quan trọng trong người, xin hẹn gặp lại”
Lâm Nguyệt lạnh nhạt liếc nhìn đối phương một cái, lắc đầu bảo, “Không sao”
Nói xong, chẳng để ý tới vẻ mặt áy náy muốn nói lại thôi của đối phương, vỗ vỗ tro bụi trên quần áo, lại tiếp tục đi về phía trước.
Thấy Lâm Nguyệt biểu hiện bình tĩnh như thế, thiếu niên áo xanh lập tức nhăn mặt. May là hắn đã đi khắp giang nam đại bắc, hiểu biết nhiều, cũng chưa từng thấy qua cô gái nào như vậy, theo ý hắn, loại con gái mảnh mai như thế, động chút là rơi lệ, khóc nước mắt như mưa, nhát như chuột vậy phiền phức vô cùng, mà người con gái trước mắt này thoạt nhìn chẳng qua mới mười lăm mười sáu tuổi, tuổi còn trẻ, mà sau khi gặp kinh hãi, biểu hiện lại cực kỳ bình tĩnh, thậm chí một tia kinh hoàng cũng không thấy.
Cô gái nhìn có vẻ yếu ớt nhu nhược thế, đoán chừng chỉ là một người bình thường thôi, không có bất kỳ dấu vết luyện võ nào, nhưng cô gái này lại có sự can đảm vô cùng, phong độ chẳng thua gì đám mày râu cân quắc.
Nhìn theo bóng lưng mảnh mai của Lâm Nguyệt chẳng hiểu vì sao thiếu niên áo xanh đột nhiên giật mình, bước nhanh đuổi theo, ngăn Lâm Nguyệt lại, cười bảo, “Tại hạ Triệu Thành, xin hổi cô nương là đi tới Thành Mạch Dương sao? Nếu không chê, thì có thể đồng hành cùng bọn ta”
Thấy thiếu niên áo xanh mời mọc, tỏ ra hơi đột ngột, nhưng giọng nói lại hết sức thành thật, hắn thấy Lâm Nguyệt trầm mặc không nói, sợ Lâm Nguyệt hiểu lầm lại vội vàng bảo, “Cô nương đừng hiểu lầm, tại hạ cũng không có ý mạo phạm cô nương, đoàn ta đi phía sau cũng có nữ quyến, vì thế mời mời cô nương cùng đồng hành thôi”
Lâm Nguyệt thấy ánh mắt thiếu niên áo xanh này trong suốt bằng lặng, bất giác cười nhạt một tiếng, cũng không nói gì, chỉ khẽ gật đầu.
Bây giờ nàng là thân phận người phàm, dĩ nhiên cũng không dễ dùng pháp thuật, cũng như lần này đi bộ đến thành Mạch Dương, chẳng bằng thuận tiện đi nhờ xen một tý.
Thấy Lâm Nguyệt gật đầu, thiếu niên áo xanh kia mừng rỡ, vội vã bảo Lâm Nguyệt, “Xin cô nương đợi cho chút, tại hạ đi tý sẽ trở lại ngay”
Nói xong ôm quyền với lâm Nguyệt, sau đó phi người lên ngựa, kéo dây cương, vỗ lưng ngựa, lập tức ngựa tung vó hí vang, nhanh chóng quay đầu, đi về phía đằng sau mà đi, còn những kẻ khác cùng đồng hành với thiếu niên áo xanh , kể cả gã thiếu niên hung hăng kia thấy cảnh đó, cũng không nói gì nhiều, tất cả đều ngừng ven đường đợi.
Nếu đã đồng ý đồng hành với đối phương, dĩ nhiên Lâm Nguyệt cũng sẽ không rời đi, mà đứng ngay tại chỗ, cũng mặc kệ ánh mắt hung ác của thiếu niên kia thỉnh thoảng lườm về phía nàng, đợi đến chán chết.
Sau nửa nén hương đợi, ở sau con đường cách ba bốn dặm xuất hiện một đội xe ngựa, đang chậm rãi đi về phía trước.
Lại qua chừng nửa canh giờ nữa, đội xe ngựa kia mới từ từ đến gần, Lâm Nguyệt ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy có ban chiếc xe ngựa được gần trăm hộ vệ cưỡi ngựa bao vây, những người này chỉ thoạt nhìn qua có thể thấy là những thị vệ được huấn luyện rất cẩn thận.
Mà vị thiếu niên áo xanh tên Triệu Thanh mời Lâm Nguyệt đi cùng kia chính là đang ngồi trên lưng ngựa, cùng đứng ở bên cạnh một chiếc xe ngựa thoạt nhìn có vẻ xa hoa tinh xảo nhất, dường như đang nói chuyện với người trong xe.
Lâm Nguyệt thoáng nhìn qua, rồi nghiêng mặt nhìn qua chỗ khác, mặc dù thoạt nhìn những thứ này cũng không đơn giản nhưng nàng lại cực kỳ bình tĩnh, cũng không thấy chấn động vì trận thế đông người của đối phương.
Mà bên đó, cái vị thiếu niên tên Triệu Thanh kia đang nói chuyện với người trong xe có liên quan đến Lâm Nguyệt.
“Thiếu gia, nếu thuộc hạ không nhìn nhầm, cô nương kia xác thật là người bình thường, lần này bất kể thế nào, đều do Ngũ đệ đắc tội với người ta, ta mời đối phương đi cùng, coi như biểu đạt áy náy của chúng ta”
“Ngươi thấy rõ rồi chứ? Cô nương đó đúng thật không biết võ công sao? Mà không phải là thám tử do những kẻ kia phái tới à?” Một giọng nói tinh khiết, từ xe ngựa truyền tới, thỉnh thoảng xen lẫn một hai tiếng ho khan.
“Thiếu gia, thuộc hạ đã thấy rất rõ, cô nương ấy không hề giống người luyện võ tý nào, hơn nữa thuộc hạ thấy mắt mình nhìn không nhầm, tuyệt đối sẽ không nhìn lầm người” Triệu Thanh khẳng định.
“Đã như vậy vậy thì đưa nàng ấy đi một đoạn đường cũng không sao, dù sao đây cách thành Mạch Dương cũng không xa, một cô gái bình thường đi một mình quả thật có vẻ không được an toàn”
“Thiếu gia, nàng ấy lai lịch không rõ, sao ngài có thể…” Lúc này có một giọng nữ sắc bén từ phía xe ngựa đằng sau truyền tới, cùng lúc đó có một tỳ nữ bộ dạng xinh đẹp nhô đầu ra, trừng mắt hung dữ nhìn Triệu Thanh một cái, nổi giận mắng, ‘Triệu Thanh, ngươi biết rõ sức khỏe thiếu gia hiện giờ không ổn, thế mà còn dám tự ý giữ người khác lại hả? Thị vệ như ngươi ăn tốn cơm mà sao chẳng biết gì hết thế?”
“Cô nương Tâm Nhi, cô nương đó chẳng qua là người bình thường thôi, cũng không ảnh hưởng gì tới chuyện của chúng ta cả…” Thấy cô gái xinh đẹp kia, Triệu Thanh nhíu nhíu mày giải thích.
“Cái gì mà không ảnh hưởng hả? Nếu bởi vì nàng ta mà chậm trễ hành trình, thiếu gia xảy ra chuyện gì, ngươi đảm đương nổi sao?” Cô gái tên Tâm Nhi kia tức giận nói.
“Ta…”
Triệu Thanh mở miệng giãi bày, nhưng Tâm Nhi chẳng đợi hắn nói đã cười lạnh bảo, “Cũng chẳng hiểu Vương… lão gia sao lại để cho ngươi làm thị vệ bên cạnh huynh đệ thiếu gia chứ, đệ đệ là kẻ gây họa, ca ca thì hay rồi, nhìn có lòng tốt khắp nơi, huynh đệ hai người các ngươi, đúng thật coi mình như nhân vật lớn vậy! Theo ta thấy, những kẻ có lai lịch không rõ giết chết nàng ta chẳng phải tốt hơn sao! Những dân đen này, chẳng lẽ còn quý báu hơn cả thiếu gia nhà chúng ta sao? Lát nữa ta đi đuổi nàng ta, xem ngươi…”
“Tâm Nhi câm miệng!”
Tâm Nhi chưa nói xong, đột nhiên trong xe truyền tới một tiếng gầm, ngay sau đó là một trận ho khan liên tục.
Nghe thấy thiếu gia nhà mình lên tiếng, cô gái tên Tâm Nhi kia dù có chút không cam lòng, nhưng cũng không dám nói gì nữa, mà ngược lại lo lắng nhìn xe ngựa phía trước, kêu lên căng thẳng, “thiếu gia, người không sao chứ? Là nô tỳ không tốt, nô tỳ không nói nữa, người đừng giận, hiện giờ người không thể nổi giận được mà…”
“Khụ khụ…Được, được rồi, Triệu Thanh, ngươi đi dẫn cô nương kia tới, để nàng ấy ngồi cùng một xe ngựa với Tâm Nhi đi…” Người