Mặc dù Lâm Nguyệt không muốn có dính dáng nhiều tới Mộ Kinh Vân, nhưng gặp lại người quen cũ, lại gặp lại cả đoàn người ở tửu lâu một trận, nên coi như thỏa mãn, năm đó Mộ Kinh Vân muốn thực hiện lời hứa mở tiệc chiêu đãi Lâm Nguyệt.
Thuận Hương Lâu, là tửu lâu xa xỉ nhất trong kinh thành, bình thường khách lui tới đây phần đông là những người có quyền thế trong kinh thành, mà ông chủ đứng phía sau tửu lâu này cũng chính là Mộ Kinh Vân.
Mộ Kinh Vân vào một năm trước sau khi thân thể khỏi bệnh hoàn toàn, trở lại kinh thành thì bắt đầu gắng sức gây dựng thế lực của mình, trải qua hơn một năm phát triển, hơn nữa được trong nhà tương trợ hết mức, hiện giờ hắn cũng cõ thế lực ổn định ở kinh thành.
Thực ra sau một năm từ biệt trước, hắn vẫn chưa quên được Lâm Nguyệt, ngay từ đầu hắn vẫn cho là mình vì báo ân tình Lâm Nguyệt, sau đó hắn mới phát hiện ra kỳ thật tình cảm của hắn với Lâm Nguyệt cũng không có đơn giản như thế.
Nếu không lúc trước hắn cũng không vì một câu nói của Lâm Nguyệt mà đem Tâm Nhi hầu hạ mình từ nhỏ điều đi biệt trang, lại càng không nhớ mãi không quên nàng sau khi từ biệt với Lâm Nguyệt.
Thật ra vào một năm trước, sau khi hắn trở lại kinh thành cũng liên tục cho người đi tìm hiểu hành tung của Lâm Nguyệt, những năm này có tin tức nào liên quan tới Lâm Nguyệt hắn hoặc biết ít nhiều, những cũng khiến hắn cảm thấy kỳ lạ là, mỗi lần hắn biết được chút tin tức thì Lâm Nguyệt lại rời đi, khiến cho hắn lúc nào cũng muộn một bước.
Nhưng hắn lại không biết rằng Lâm Nguyệt vốn là cố tình, nàng mỗi lần đến một nơi, cũng sẽ dừng lại một khoảng thời gian, nếu phát hiện có người thăm dò mình thì sẽ lập tức rời đi ngay, chỉ là nàng không ngờ được, chuyện lại khéo như thế, vừa tới kinh thành không lâu nàng đã gặp được ngay đám người Mộ Kinh Vân.
Lại thấy Lâm Nguyệt lần nữa, dĩ nhiên Mộ Kinh Vân mừng rỡ như điên, hắn vô cùng sợ Lâm Nguyệt sẽ chẳng nói câu nào mà cáo từ rời đi, mãi cho tới khi Lâm Nguyệt đồng ý lời mời của hắn, cùng đi vào Thuận Hương lâu, hắn lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
Đã có lòng mở tiệc chiêu đãi Lâm Nguyệt, dĩ nhiên Mộ Kinh Vân sẽ không chọn đại sảnh để ăn cơm, cả đoàn sau khi vào Thuận Hương lâu, hắn đã trực tiếp đi thẳng tới gian phòng chuyên dụng mình thường dùng.
Chưởng quỹ Thuận Hương Lâu thấy chủ tử nhà mình mang theo một cô gái ăn mặc bình thường lên phòng riêng trên lầu hai, trong lòng biết rõ nàng đó không phải là người thường, rất biết điều lùi lại một bên chuẩn bị bảo tiểu nhị hầu hạ chủ quán, cũng tự mình tiến lên chuẩn bị.
Bữa tiệc cơm này, mặc dù không được vui vẻ hòa thuận cho lắm, nhưng cũng coi như chủ cố hết mình vì khách, Lâm Nguyệt cũng không phải người nói nhiều, bình thường đều nghe Mộ Kinh Vân nói chuyện, nghe thấy vẻ mặt đối phương thành thật giới thiệu phong thổ kinh thành và chút ít chuyện lý thú trong triều.
Nếu là trước đây Lâm Nguyệt dĩ nhiên chẳng quan tâm đến những người phàm tục này làm gì, nhưng giờ nàng đã sớm lịch luyện một năm ở đây, thật sự đã hóa thành nhân vật người phàm thật sự, giờ phút này nghe rất hăng say, mãi cho đến khi ăn xong bữa vẫn còn chưa thấy thỏa mãn.
Mắt thấy thời gian cũng không còn sớm, lúc này Mộ Kinh Vân mới để chén trà trong tay xuống, trong mắt mong đợi hỏi Lâm Nguyệt, “Lâm cô nương đến kinh thành đã có chỗ nào ở chưa? Nếu không chê, thì đến Mộ vương phủ ở tạm một thời gian, cũng có thể nhân cơ hội này đi dạo khắp kinh thành hay hơn”
Lâm Nguyệt trầm tư một lúc, vẫn cự tuyệt đề nghị của Mộ Kinh Vân, “Không dám phiền thế tử, ta chỉ cần tìm một khách sạn ở tạm vài ngày là được”
Hiện giờ Lâm Nguyệt đã biết thân phận thật sự của Mộ Kinh Vân, đúng như nàng đoán, Mộ Kinh Vân đúng thật là xuất thân từ gia đình quyền quý, hắn là vương gia duy nhất Đông Hoa Quốc, là con trưởng của Mộ Thân Vương, xuất thân tôn quý, đó chính là quý tộc hoàng gia.
Cha là đệ đệ ruột của hoàng đế Đông hoa Quốc, mẹ là con gái của phủ Quốc sư, lại là cục cưng bảo bối của đương kim thái hậu, nên một thân được coi như ngàn vạn sủng ái.
Đương nhiên nếu Lâm Nguyệt mà là người dân bình thường dĩ nhiên sẽ bị thân phận của Mộ Kinh Vân làm kinh hãi, tiếc là nàng lại không phải người bình thường, thân phận Mộ Kinh Vân dù có cao quý hơn nữa thì trong mắt nàng cũng chẳng là gì cả.
NHưng dù nàng chẳng coi những người phàm tục hoàng gia quyền quý ra gì, song cũng không thích phiền toái, vì thế nàng mới cực tuyệt đề nghị của Mộ Kinh Vân.
Thấy Lâm Nguyệt cự tuyệt lời mời của mình trong lòng Mộ Kinh Vân mặc dù hơi thất vọng nhưng vẫn nằm trong dự liệu. Trong mắt hắn, tuổi Lâm Nguyệt dù không lớn, nhưng tính cách thì lại cực kỳ trong trẻo và lạnh lùng, thật sự không phải là những cô gái ham quyền quý kia, vì thế Lâm Nguyệt cự tuyệt hắn, hắn cũng không thấy bất ngờ, chẳng qua chỉ hơi có chút tiếc hận mà thôi, nên biết, lúc trước trong lòng hắn còn muốn tính kế lâu dài, đợi sau này ôm được mỹ nhân về đó!
“Lâm cô nương, một cô gái yếu đuối như cô, thường thường đi một mình ở bên ngoài cũng không an toàn, nếu cô đã thích hành nghề y như thế, vì sao không tìm một nơi định cư, hay mở một y quán chứ? Từ đó chẳng những có thể tránh được nguy hiểm không cần thiết, cũng có thể hành nghề y cứu người, chẳng phải một công đôi việc hay sao/”
Trong lòng Triệu Thanh cũng hiểu tâm tư thế tử nhà mình, lập tức mở lời khuyên nhủ. Nghe thấy lời Triệu Thanh nói, trong lòng Lâm Nguyệt hơi động chút.
Trải qua thời gian làm thầy thuốc trong một năm, thực ra nàng cũng hơi ngán ngẩm, nếu nàng là nam tử thì không sao, nhưng là một cô gái thoạt nhìn tuổi còn rất trẻ, thường lấy thân phận dy y đi hành nghề chạy bên ngoài, trong mắt người khác quả thật có hơi kỳ lạ.
Hơn nữa lời đề nghị của Triệu Thanh rất đúng trọng tâm, cách lịch luyện tâm cách có rất nhiều, cũng không nhất định phải lấy thân phận du y để gặp người, hay mở một y quán cũng rất tốt, vừa là nơi để trú chân, đồng thời cũng có thể nhìn thấy hết trăm sắc thái thế gian.
Nghĩ đến đây, Lâm Nguyệt khẽ gật đầu, nói, “Lời Triệu Công tử nói không sai, lần này ta tới kinh thành, quả thật cũng muốn thu xếp một chỗ dừng chân, sau đó mở một y quán”
“Lời Lâm cô nương nói là thật ư/”
Nghe thấy lời Lâm Nguyệt nói, Mộ Kinh Vân lập tức vui mừng vô cùng. Hắn vốn tưởng Lâm Nguyệt chỉ ở kinh thành một thời gian ngắn rồi đi, ai ngờ, lần này Lâm Nguyệt lại nói ở lại kinh thành định cư, với hắn mà nói thật sự là một tin lớn tốt.
“Trong lòng ta quả thật có dự định thế, chỉ là trước mắt còn chưa quen thuộc kinh thành, chuyện mở y quán chỉ e phải mất mấy ngày nữa mới có thể định xong” Lâm Nguyệt nói ra nhàn nhạt.
“Điểm này Lâm cô nương có thể yên tâm, nếu Lâm cô nương có thể tin lời Mộ mỗ, chuyện mở y quán cứ việc giao cho Mộ mỗ được không?” Mộ Kinh Vân hơi vội vàng hỏi.
Vì người con gái trong lòng làm chút gì đó, hắn cực kỳ cam tâm tình nguyện, huống chi chuyện mở y quán ở kinh thành là nhỏ như thế? Nhất là những chuyện này với hắn mà nói, chẳng qua chỉ là một chuyện nhỏ mà thôi, cực kỳ đơn giản.
Lâm Nguyệt trầm mặc một lát, vẫn cự tuyệt Mộ Kinh Vân nói, “Xin đa tạ ý tốt của thế tử, chuyện y quán, cứ để tự ta làm là được”
Nàng mở y quán, chẳng qua chỉ muốn lịch luyện tâm cảnh mà thôi, thật sự không phải kế sinh nhai, vì thế bất kể mở y quán ở đâu, vị trí địa lý trên đường phố có giàu có không, những thứ này không sao hết, huống chi, nàng chỉ có một mình, nếu y quán làm ăn quá tốt, nàng cũng ứng phó không nổi, cũng không phù hợp với mục đích vốn có của nàng.
“Đã vậy thì… Vậy cũng được, nhưng sau này nếu có chuyện gì xin Lâm cô nương cứ việc tìm ta, mặc dù Mộ mỗ cũng chưa tính là nhân vật lớn gì trong kinh thành song chút chuyện nhỏ vẫn có thể giúp được”
Mấy lần bị Lâm Nguyệt cự tuyệt, thần sắc Mộ Kinh Vân hơi ảm đạm, nhưng vẫn giữ vững tinh thần, miễn cưỡng cười nói.
Lâm Nguyệt nghe vậy khẽ mỉm cười, bảo, “Đó là dĩ nhiên, biết đâu sau này thật sự có chuyện cần phiền tới thế tử cũng chưa biết chừng”
Nói xong, Lâm Nguyệt lại liếc nhìn Mộ Kinh Vân một cái, nghĩ chút rồi lấy từ trong sọt ra một bình thuốc, đưa cho Mộ Kinh Vân nói, “Ta thấy thân thể thế tử dù không sao nữa, nhưng vì nhiều năm bị bệnh, cuối cùng bên trong vẫn còn chưa được khỏe lắm, đây là những viên thuốc ta nghiên cứu ra để bổ nguyên khí, nếu thế tử tin ta, cứ uống mỗi ngày một viên, chừng nửa tháng sau chắc chắn thân thể sẽ được điều trị tốt hơn”
Triệu Thanh nghe vậy mừng rỡ, vội vàng tiến lên tiếp nhận nói, “Vậy xin đa tạ Lâm cô nương!”
Một năm nay, độc tố trong người Mộ Kinh Vân mặc dù đã được tẩy sạch, nhưng thể chất vẫn rất yếu, dù đã uống không biết bao nhiều thuốc bổ nhưng cuối cùng vẫn không ổn định, mãi chẳng có hiệu quả là bao.
Bản lãnh Lâm Nguyệt dĩ nhiên Triệu Thanh biết rõ, vì thế hắn thấy Lâm Nguyệt chủ động tặng Mộ Kinh Vân thuốc điều trị thân thể, dĩ nhiên là vui vẻ mãi rồi.
NHưng trong lòng Mộ Kinh Vân lại đầy phức tạp, hắn thích Lâm Nguyệt, dĩ nhiên không muốn nợ ân tình của Lâm Nguyệt, trước đó còn có ơn cứu mạng, hắn khó khăn lắm mới mời người ta được một bữa cơm, vẫn còn chưa kịp tạ ơn thật tốt, giờ người ta lại tặng thuốc cho hắn, điều này khiến hắn cảm thấy Lâm Nguyệt có ý muốn phủi sạch quan hệ với hắn.
Nhưng bất kể thế nào, Lâm Nguyệt đều có ý tốt, hắn dĩ nhiên sẽ không cự tuyệt, cũng bởi vậy trong lòng hắn lại càng có chấp niệm với Lâm Nguyệt, nhưng càng lún sâu thì lại càng không biết là đúng hay sai nữa.
Mấy người họ tùy tiện tán gẫu mấy câu rồi thấy trời không còn sớm nữa lúc này mới tản đi.
Trước khi cáo biệt, Mộ Kinh Vân sai Triệu Thanh liên hệ với một phòng ở khách sạn tương đối cho Lâm Nguyệt, lúc này Lâm Nguyệt không cự tuyệt nữa.
Đối phương cũng có ý tốt, trước đó nàng đã cự tuyệt ở tạm Mộ Vương phủ rồi, hiện giờ mà cự tuyệt nữa như vậy lại tỏ ra làm kiêu quá mức.
Thời gian thoáng cái mà đã ba ngày rồi.
Ba ngày sau, Lâm Nguyệt rời khỏi đường phố phồn thịnh kinh thành, ở một nơi tương đối vắng vẻ thành Tây, dùng ba trăm lượng bạc thương lượng được một cửa hàng không lớn, sau đó đem sửa chữa gọn gàng, rồi vào đó ở.
Ở đây mặc dù khá vắng vẻ không bằng mấy đường phố phồn thịnh ở kinh thành, người đi đường không nhiều, nhưng hoàn cảnh ở đây yên tĩnh, lại khiến cho Lâm Nguyệt vô cùng hài lòng.
Sở dĩ nàng chọn chỗ này ở lại lâu dài là vì nơi này lại không ồn ĩ như trong thành, là nơi rất tốt để có thể dung nhập trong người phàm, cũng không thoát ly khỏi cảm giác lánh xa trần thế.
Nàng tới đây cũng không phải để bế quan tu luyện, mà vì lịch luyện tâm cảnh sớm ngày đột phá hóa thần, vì thế nàng muốn tự mình dung nhập hoàn toàn thành người phàm, trở thành một người phàm tục bình thường nhất, mà không phải một cao nhân lánh đời.
Theo trên ngọc giản có ghi lại, nếu muốn hóa thần, nhất định phải ngộ được cuộc đời, hiểu được vạn vật thiên