Hơi thở thuộc về đỉnh nguyên anh hậu kỳ, thậm chí gần như đã vượt qua hơi thở nguyên anh hậu kỳ bùng phát ra, không chút che giấu bao phủ về phía đám người Hồng Bá Chân Nhân.
Ngay lúc Lâm Nguyệt bùng phát hơi thở bản thân trong nháy mắt, sắc mặt Hồng Bá Chân nhân biến sắc, bất giác lùi lại sau vài bước, ngẩng mạnh đầu, nhìn chằm chằm vào Lâm Nguyệt, đồng thời hắn cũng không quên, vừa lôi kéo Trần Tử Đan nổi điên, vừa không để cho nàng ta xông lên chịu chết.
Phốc! Phốc!
Mấy âm thanh phụt ra bất ngờ truyền tới, Hồng Bá Chân Nhân nghiêng đầu nhìn, đã thấy các đệ tử của lão ta vội vã phun trào máu, mặt tái nhợt đến dọa người.
Coi như Tần Thiên là một trong những người tu tốt nhất đi, cũng phun máu chẳng khác gì, sắc mặt tái nhợt mãi, chỉ khác người khác là, hắn miễn cưỡng đứng lại được cũng không ngã xuống.
Tần Thiên dùng hết sức chống lại, mãi rồi mới miễn cưỡng ổn định thân thể, giờ phút này trong mắt hắn cực kỳ kinh ngạc, vẻ mặt thâm trầm đã lâm vào kinh hoàng.
Còn những người khác thì tất nhiên không chịu nổi so với Tần Thiên, nhất là La Minh bị thương và Tứ sư đệ, dưới cơn uy áp khổng lồ của Lâm Nguyệt, sớm đã không đỡ nổi ngất đi rồi1
Sắc mặt Hồng Bá Chân nhân tái nhợt, tiện tay tung ra một màn hào quang, bao bọc đám người Tần Thiên lại, hơn nữa còn dùng tay kia khống chế cổ Trần Tử Đan, dùng sức bẻ một cái, chỉ nghe rắc một tiếng, Trần Tử Đan đang điên cuồng thét chói tai đột nhiên ngừng lại, hai mắt mở trừng trừng, song cổ đã bị gãy, người cũng mất hết sự sống.
Sau khi giết chết Trần Tử Đan, Hồng Bá Chân Nhân một tay túm lấy thần hồn thất kinh trên thi thể Trần Tử Đan, động tác cực nhanh, luồng thần hồn đã bị phong ấn trong hộp ngọc, bỏ hộp ngọc vào trong túi đựng đồ, lúc này mới ngẩng đầu nhìn về phía Lâm Nguyệt, thần sắc cực kỳ cung kính nói, “Tiền bối, vãn bối mạo phạm trước, mong rằng ngài đừng tính toán! Còn phần chuyện thế tử Mộ vương phủ, là do vãn bối bất lực quản giáo, sau này nhất định sẽ giữ chặt con gái, không để cho nó tìm phiền thoái với thế tử Mộ Vương phủ nữa”
Nói xong, hồng Bá chân nhân cung kính rũ tay xuống, mà hai tay giấu trong ống áo nắm chặt, do nắm quá chặt khiến đầu ngón tay trắng bệch, trên mặt lóe lên oán hận nồng đậm, nhưng chỉ một loáng thôi, thần sắc ấy đã khôi phục lại nhanh chóng, cứ như luồng oán độc đó chưa từng xuất hiện qua|!
Lâm Nguyệt lạnh nhạt nhìn Hồng Bá trầm mặc không nói, mãi lâu sau, mới nói thản nhiên, “Hôm nay bản tôn không muốn giết ngươi, các ngươi đi đi!”
Nói xong, Lâm Nguyệt vung ống tay áo lên, đóng chặt cửa tiệm lại, hoàn toàn không cho Hồng Bá Chân nhân có cơ hội nói chuyện tý nào.
Chỉ là một tán tu nguyên anh sơ kỳ mà thôi, chẳng đáng để nàng tốn hao tâm trí lên hắn, với tu vi hiện giờ của nàng, muốn thu thập một nguyên anh sơ kỳ không khó, vì thế cho dù không muốn giết đối phương cũng không sao, chẳng lẽ sau này kẻ này còn tới báo thù nữa sao?
Trong lòng Lâm Nguyệt cười lạnh, cũng mặc kệ đám người Hồng Bá Chân nhân bên ngoài đã đi chưa, mở miệng nói thẳng, “Các ngươi có thể đi ra”
Giọng vừa dứt, đám Mộ Kinh Vân bước nhanh từ sau phòng đi ra, ánh mắt Mộ Kinh Vân vội vã nhìn lên người Lâm Nguyệt, vô thức mở miệng, “Cô… Cô không sao chứ?”
Lần này hắn nhìn thấy Lâm Nguyệt, cũng là lần đầu tiên mở miệng nói chuyện, mặc dù giọng hơi cứng nhắc, nhưng lại có thể cảm giác được bên trong nồng đậm sự ân cần.
Lâm Nguyệt cười nhạt một tiếng, lắc đầu, nói, “Vân thế tử, sau này những kẻ đó sẽ không dây dưa với ngài nữa, các ngài có thể an tâm hồi phủ rồi”
Nghe thấy Lâm Nguyệt nói, trên mặt Mộ Vương gia và Lâm Đông lộ ra vui mừng, còn Mộ Kinh Vân thì hơi sững sờ, rồi cúi đầu chán nản.
Mộ Vương gia và Lâm Đồng cùng liếc mắt nhìn nhau, Lâm Đông hiểu ý, mở miệng hỏi, “Lâm tiền bối, những kẻ đó…là ai vậy?”
Lâm Nguyệt lạnh nhạt liếc nhìn lâm Đông một cái, lông mày đen cau lại, lạnh giọng, “Lâm Đông, ngươi định báo thù, thì nên nghĩ cách đột phá nguyên anh đi, nếu không thì đừng đi tìm những kẻ đó báo thù, nếu ngươi đi thì chỉ có nước chịu chết thôi”
Trong lòng Lâm Đông lộp bộp, nội tâm cực kỳ kinh hãi. Ánh mắt nhìn về phía Lâm nguyệt chợt lóe lên hoảng loạn, rồi lại nhanh chóng bị cảm xúc sợ hãi thay thế.
Giờ nhớ lại lòng lâm Đông vẫn thấy sợ, có cảm giác như sống lại một kiếp vậy. Lần này nếu không nhờ Lâm Nguyệt, chỉ sợ chẳng những Mộ vương phủ bị diệt, mà hắn cũng sẽ chết, mà e rằng cả thiên hạ toàn Đông Hoa Quốc cũng bị lật đổ nữa!
Mộ Vương gia và Hoàng Đế Đồng Hoa Quốc chính là anh em ruột, nếu Mộ vương phủ bị diệt, dĩ nhiên Hoàng đế sẽ không bỏ mặc, song bọn họ chỉ là những kẻ phàm tục, sao dám đấu với tu sĩ chứ?
Huống chi, lần này người bọn họ đắc tội lại là tu sĩ nguyên anh cao cao tại thượng, tu sĩ nguyên anh ở giới tu chân cũng tồn tại như một bá chủ vậy, huống chi đây là nhân gian, nếu tu sĩ nguyên anh ra tay, chỉ sợ toàn bộ Đông Hoa Quốc sẽ tan ra trong tích tắc, cần gì một quốc gia, mà có cả thiên quân vạn mã cũng vô dụng thôi.
Mà một tu sĩ nguyên anh, lại đơn giản bị Lâm Nguyệt đuổi đi, vừa rồi mặc dù hắn không đi ra, nhưng không có nghĩa là hắn không nhìn thấy, hắn thả ra thần thức, chuyện vừa rồi xảy ra, hắn nhìn thấy rõ toàn bộ, cũng chính vì thế, nên hắn mới thấy kinh hãi mãi.
Đám người cáo từ Lâm Nguyệt, ra khỏi y quán, hứng lấy gió rét, cứ như đang nằm mơ vậy.
Lâm Đông quay đầu lại, nhìn y quán cách đó không xa, đột nhiên phịch một tiếng quỳ xuống mặt đất, dập đầu mạnh về phía y quán, lúc này mới đứng lên, kéo MỘ Vương gia sắc mặt nặng nề cùng Mộ Kinh Vân thần sắc hoảng hốt lên xe ngựa, vội vã chạy về phía xa!
Tiếng vó ngựa đi xa dần, gió cuồng gào thét bên ngoài, tuyết rơi càng lúc càng lớn, mơ hồ, không rõ đâu đó truyền tới vài tiếng gà gáy, cả phố mười dặm dần yên tĩnh trở lại, còn vết máu trên tuyết bên ngoài y quán cũng dần bị đám tuyết mới rơi xuống phủ kín không để lộ dấu vết gì.
Tất cả lại không phục