Dù sao Lâm nguyệt thoạt nhìn chỉ là một đứa bé, ma tu không thèm để ý hành vi dữ dội vậy của nàng, cười lạnh mấy cái, túm cổ áo Lâm Nguyệt hóa thành một luồng sáng bay thẳng tới giữa cánh rừng rậm.
Khuôn mặt nhỏ của Lâm Nguyệt được giấu kín trong đám tóc rối bời che kín ánh sáng lạnh, cắn chặt cổ tay ma tu không buông, đương nhiên nếu nàng chỉ là một đứa trẻ bình thường thì đừng có nói cắn tên ma tu này bị đau, chỉ sợ nàng dùng hết sức cũng chẳng làm tổn hao gì tên ma tu này.
Ma tu này mặc dù là gian tế ma đạo, nhưng có thể được Lạc Hoa lão tổ thu nhận làm đệ tử, tư chất đó dĩ nhiên không kém, hắn vì không muốn cho Lạc Hoa lão tổ chú ý, nên mới biểu hiện ra bên ngoài tu vi đang luyện ở luyện khí hậu kỳ đại viên mãn, thật ra hắn đã ở tu vi bậc trúc cơ rồi.
Giờ thể tu giới tu chân gần như đã bị giệt sạch, linh tu lại đang ngóc dậy, tên ma tu này dù không phải là thể tu, nhưng dù sao hắn cũng là tu sĩ trúc cơ, thể chất tu sĩ sau khi tới trúc cơ sẽ thay đổi, gân cốt da thịt sẽ biến thành mềm dẻo cứng rắn, đoa kiếm bình thường cũng không gây thương tích tý nào, đừng nói mấy chiếc răng sữa của một đứa bé vài tuổi.
Chính vì thế, hành vi đùa giỡn như đứa trẻ ấy của Lâm Nguyệt, ma tu chỉ cảm thấy buồn cười, vốn không thèm để ý tới. Nhưng hắn thật không biết, Lâm nguyệt vốn không phải là đứa trẻ bình thường, chẳng những nàng có linh hồn người trưởng thành, mà còn là một tiểu tu sĩ Luyện khí kỳ nữa, cũng không phải là kẻ vô hại trong tưởng tượng của gã.
Lâm Nguyệt là ai kia? Nàng bất kể là tâm trí hay mưu kế thì chẳng thua một bộ đội đặc công nào!
Nàng không làm chuyện vô dụng, mỗi một cử chỉ hành động của nàng đều có ính toán, từ lúc mới bắt đầu thì có vẻ như sợ hãi chạy trốn, rồi sau đó bị bắt trở lại thì có hành vi đùa giỡn, đây đều nằm trong tính toán của nàng, mà mục đích chính của nàng chỉ có một, chính là khiến cho tên ma tu này thả lỏng cảnh giác với nàng.
Đương nhiên, đây nhìn tổng thể có vẻ rất dễ, thật ra không dễ tý nào, nàng vừa