Cô gái đó mặc bộ váy áo xanh trắng, thoạt nhìn hơi gầy, mặt nhọn, màu da hơi tái nhợt, ngũ quan thanh tú, điểm hấp dẫn duy nhất là đôi mắt đó, một đôi mắt to trong như nước đen trắng rất rõ, sáng như sao, bên trong bớt chút hồn nhiên xen lẫn mấy phần bền bỉ, lãnh liệt không hợp tuổi.
Nữ chính Diệp Khuynh Tuyết!
Lâm Nguyệt gần như nhìn một cái là nhận ra Diệp Khuynh Tuyết ngay, khí chất đặc biệt như vậy, cũng chỉ Diệp Khuynh Tuyết mới có!
Rõ ràng chỉ là một đứa trẻ mới mười một tuổi, lại chẳng có sự hồn nhiên của trẻ con, mà ngược lại tồn tại sự bền bỉ và trầm ổn của người trưởng thành, khí chất mâu thuẫn như vậy cũng chỉ có nữ chính, không có người thứ hai!
Lâm Nguyệt ép tâm tình sóng gió xuống, quan sát kỹ Diệp Khuynh Tuyết. Quả nhiên nàng ta giống y chang trong truyện, tâm cơ thâm trầm bền bỉ, toàn thân sát khí, lạnh băng. Nữ chính như vậy, tuyệt đối không dễ trêu chọc!
Nhớ tới Diệp Khuynh tuyết trong truyện có ngàn ngàn lớp lớp thủ đoạn và tính toán, Lâm Nguyệt chỉ cảm thấy lạnh thấu xương. Mà lúc Lâm Nguyệt đang nhìn Diệp Khuynh tuyết, Diệp Khuynh Tuyết cũng hình như cảm giác được, đột nhiên ngẩng đầu mặt không đổi nhìn lại về hướng nàng.
Lâm Nguyệt lúc thấy nàng ta ngẩng đầu nhìn trong nháy mắt, đã lảng mắt nhìn sang chỗ khác, Diệp Khuynh Tuyết liếc một vòng nhưng không tìm thấy kẻ nhìn nàng ta chằm chằm, hơi nhíu mày, hình như nghi ngờ, lát sau lại yên lặng cúi đầu.
Nữ chính quả nhiên là nữ chính, dù chưa bắt đầu tu luyện, phản ứng cũng nhạy bén hơn người thường nhiều.
Suýt nữa bị tóm khiến Lâm Nguyệt may mắn lau mồ hôi lạnh, hiện tại nàng cũng không muốn bị Diệp Khuynh Tuyết để ý, nếu đầu mối chính của nội dung vở kịch không thể thay đổi, vậy nàng cứ ấn theo nội dung vở kịch đã bố trí ngoan ngoãn nấp trong Côn Lôn cố găng tu luyện thật tốt, còn phần nữ chính Diệp Khuynh Tuyết, nàng hạ quyết tâm không đi chọc.
Nữ chính không thể giây vào, nam nhân nữ chính càng không thể dây vào, cơ duyên gì đó sau này, nếu thuộc về nữ chính tuyệt đối không đoạt, đương nhiên nếu thuộc về nàng rồi nàng tuyệt không đưa cho nữ chính.
Trong lòng đã có chủ ý quyết định, Lâm Nguyệt thu lại ánh mắt lần nữa trở thành một cô bé tầm thường, yên lặng chờ đợi khảo nghiệm.
Chỉ là Lâm Nguyệt biết rõ, tâm cảnh của nàng đã thay đổi, sau khi đến Côn Lôn, tâm tình cua nàng cứ phập phồng mãi không rõ, thấp thỏm bất an, giờ phút này gặp được nữ chính Diệp Khuynh tuyết, nàng càng thêm bình tĩnh, thoảng