Cảm giác được ánh mắt An Tử Dạ, Lâm Nguyệt rất ngoan ngoãn nở nụ cười tươi hồn nhiên vô tội ngây thơ ngọt ngào nhìn hắn.
“An ca ca, huynh nhìn gì thế? Huynh sẽ không cảm thấy cô muội muội kia đáng thương hết sức đi ha?” Diệp Chân Chân thấy An Tử Dạ nhìn mãi Diệp Khuynh tuyết không hoàn hồn, đôi mắt chợt lóe hỏi vui vẻ.
“Nói có gì sai đâu!” Mặt tuấn tú của An Tử Dạ đỏ lên, cũng không phải hắn có ý với Diệp Khuynh Tuyết, mà là vì Lâm Nguyệt.
Vốn hắn cũng không có cảm giác gì với Lâm Nguyệt, một tiểu nha đầu, lại là đệ tử ngoại môn, hắn ở môn phái có gặp qua mấy lần vị tiểu cô nương này thường đi theo bên cạnh Diệp Phàm, trong ấn tượng tiểu cô nương này lúc nào đầu tóc cũng rối bời che mặt, hắn vốn không để ý lắm, chẳng qua cảm thấy rất kỳ lạ, Diệp Phàm vì sao lại có mấy phần kính trọng với tiểu nha đầu quá bình thường này.
Nhưng hắn lơ đãng một cái, vị Lâm Nguyệt hồn nhiên kia lại nở nụ cười tuyệt mỹ khiến hắn ngây dại.
Hắn lúc này mới phát hiện ra, vị này trong ký ức của hắn lúc nào cũng lôi thôi lếch thếch, chẳng có chút thu hút nào có làn da trong suốt như ngọc, nõn tới mức có thể bấm ra nước, khuôn mặt nhỏ giấu trong tóc, nhìn thế nào cùng bình thường, nhưng nếu nhìn kỹ, sẽ phát hiện ra, ngũ quan nha đầu này thế nhưng không gì không tinh mỹ, mỉm cười trong chớp mắt, xinh đẹp tới mức khiến người hoa mắt.
Đối phương còn là một đứa bé chưa đầy mười tuổi, lại có vẻ xinh đẹp kinh người như thế.
Tay đặt nhẹ lên ngực, cảm thụ trái tim đập mạnh, đột nhiên An Tử Dạ hiểu vì sao Diệp Phàm lại đối tốt với Lâm Nguyệt như vậy, một đứa bé đẹp như thủy tinh thế lại là bé gái, ai mà không thích chứ?
Ép sự rung động tế nhị trong lòng xuống, ánh mắt An Tử Dạ lơ đãng quét qua Lâm Nguyệt, đã thấy cô gái nhỏ hồi phục lại bộ dáng tầm thường yên tĩnh ngoan ngoãn như cũ, đôi mắt chớp chớp và nụ cười đẹp tuyệt mỹ kia đã biến mất, trong lòng bất giác dâng lên chút mất mát khó hiểu.
Hắn lặng yên nhìn cô gái nhỏ, đột nhiên trong lòng thấy xúc động rất muốn đi tới bên cô bé vén mớ tóc dài lên, xem dung nhan tuyệt mỹ nàng giấu trong tóc thế nào.
NHưng hắn chỉ nghĩ trong