Không nói tới Diệp Khuynh Tuyết và hồn lão chỉ vì một câu nói cảu Lâm Nguyệt mà dẫn tới ngạc nhiên nghi ngờ mãi, còn Lâm Nguyệt bên này lại không hối hận khi nói toạc ra bí mật thần khí không gian của Diệp Khuynh Tuyết, vốn nàng định không nói, nhưng nàng nghĩ kỳ vẫn quyết định nói ra.
Có lẽ làm vậy sẽ khiến Diệp khuynh tuyết có oán hận sâu hơn với nàng, rất muốn trừ khử nàng, nhưng Diệp Khuynh Tuyết và nàng vốn đã ở cục diện anh sống tôi chết rồi, để đối phương biết rõ bí mật có thể huy hiếp mình, khiến mình thêm kiêng kỵ với đối phương, tối thiểu là hôm nay không cách nào giết được nàng ta, sau này không nắm chắc chút nào, Diệp Khuynh Tuyết không dám ra tay với nàng.
Song phương đã vạch mặt thẳng, nàng không sợ Diệp Khuynh Tuyết, nhưng hiên tại nàng phải lớn thật nhanh, sau này cũng không muốn dây dưa lãnh phí thời gian với Diệp Khuynh Tuyết nữa, kể từ đó, nếu không muốn bị diệp Khuynh Tuyết tính toán, chỉ có thể để cho nàng ta hiểu, mình tóm được tay nàng ta, dùng cái này ép Diệp Khuynh tuyết không dám động vào nàng nữa.
Nhìn Lâm Nguyệt mặt không đổi đứng đó, Diệp Khuynh Tuyết giờ phút này tràn đầy sợ hãi với bé gái nhìn có vẻ vô hại này.
Lâm Nguyệt nàng ấy thế mà biết rõ không gian, hơn nữa còn biết rõ có hồn lão tồn tại! Điều này vốn là bí mật lớn nhất của nàng ta, nàng ta lúc lấy được vòng tay hỗn độn của mẫu thân khối thân thể này, vốn không có ai biết cả, hơn nữa mặc dù vòng tay hỗn độn là do mẫu thân khối thân thể này cho nàng ta, nhưng nàng ta chỉ coi nó như một vật trang sức đeo tay bình thường, vốn không biết bí mật của vòng tay hỗn độn.
Sau khi mở vòng tay hỗn độn ra, nàng ta tự nhận là giữ bí mật rất tốt, vốn không để lộ ra bất kỳ sơ hở nào, sao Lâm Nguyệt lại biết chứ?
Bí mật lớn nhất bản thân bị Lâm Nguyệt vạch trần, Diệp khuynh Tuyết không còn tỉnh táo nữa, nàng ta cũng chẳng quan tâm nhìn Lâm Nguyệt vẫn đề phòng mình, dùng thần thức hướng hồn lão hỏi thăm, “Hồn lão, đây là chuyện gì thế? Sao nàng ấy lại biết rõ sự tồn tại của lão vậy?”
Hồn lão dùng thần thức nhìn lướt qua sắc mặt tái nhợt của Diệp Khuynh Tuyết, thở dài một hơi, trầm