Hiện giờ nàng xuyên không tới thế giới này đã hơn mười năm, từ tình cảnh gian nan nhất bị người Diệp Gia coi thường là thứ nữ tới khi làm đệ tử môn phái nội môn côn Lôn này, cùng nhau đi tới, dù mọi chuyện không hài lòng cho lắm, nhưng ngoài năm đó bị Lâm Nguyệt nha đầu bỉ ổi kia sắp xếp vào bẫy ra, thì những năm gần đây vật nàng cần tìm không phải không chiếm được.
Quân Tử huyền rất xuất sắc, không những tướng mạo khí chất là loại nàng thích, mà bối cảnh côn Lôn cũng sâu, hơn nữa bản thân hắn chính là cao thủ Kim Đan, còn mình chẳng qua chỉ là thứ nữ Diệp gia không được coi trọng, trong môn phái chẳng có chỗ dựa, cứ việc có bảo vật là vòng tay hỗn độn, lại còn có hồn lão chỉ điểm bên cạnh, nhưng nếu như có thể kết cùng Quân Tử huyền làm đạo lữ (bạn tu luyện), lấy được sự che chở của Thanh Chân lão tổ, sau này nàng ở côn Lôn sẽ thoải mái hơn rất nhiều.
Đương nhiên, nàng cũng thật lòng thích Quân Tử Huyền, nếu không bằng sự kiêu ngạo của mình sao lại ép chính mình cơ chứ? Cũng chỉ có nam nhân xuất sắc Quân Tử Huyền như vậy mới xứng đôi với nàng mà thôi.
Nhớ tới mấy năm trước mình gặp Quân Tử Huyền lần đầu kia, nhớ tới cái ôm an toàn ngập tràn cảm giác mãnh liệt kia, Diệp Khuynh Tuyết không kìm được nở cụ cười, tinh thần hốt hoảng một lúc!
Nhưng nghĩ đi nghĩ lại lần trước người nam nhân này cứ lạnh băng cự tuyệt mình, lòng nàng lạnh hẳn.
Người nam nhân này là của nàng, nàng tuyệt đối không buông, cũng tuyệt không tha!
Tính cách Diệp Khuynh Tuyết cố chấp tàn nhẫn, không lấy được gì vào tay, cũng sẽ không dễ buông tay. Bởi vì mấy tháng trước thổ lộ lại bị Quân Tử huyền cự tuyệt, sau đó lại khiến Quân Tử Huyền trốn tránh nàng, dù tính nàng có lòng đi tìm hắn, cũng chẳng thấy bóng đâu, bởi vì thế lần này nàng nghe thấy Quân Tử Huyền sẽ tự mình đi giảng bài ở công đường ngoại môn nàng liều tới đây.
Nàng biết rõ ở côn lôn có nhiều nữ đệ tử đều thầm hâm mộ Quân Tử Huyền, nàng hiện giờ trực tiếp lộ tình ý của mình với Quân Tử Huyền trước mặt mọi người, sẽ trở thành cái gai trong mắt nhiều nữ đệ tử, nhưng vậy