Hình tượng Lâm Nguyệt gần như chẳng có thay đổi gì so với mấy năm trước, cứ việc cao hơn chút, nhưng vẫn một đầu tóc đen rối ngăn lại, khiến cho người ta nhìn không thấy mặt nàng.
Chẳng biết vì cái gì, thấy Lâm nguyệt như vậy, Diệp Khuynh Tuyết thấy trong lòng rất khó chịu. Nếu đổi người khác, chắc cũng sẽ không cho là Quân Tử Huyền nhìn người là Lâm Nguyệt đâu, bởi nhìn nàng ấy thoạt trông rất tầm thường, giữa một đám nữ tu ăn mặc trang điểm thời trang xinh đẹp, quả thật có thể nói là quá lôi thôi.
Nhưng diệp Khuynh tuyết lại không cho là vậy, bởi nàng ta biết rõ, dưới bộ tóc dài rối như rong biển kia của Lâm Nguyệt, là dung mạo tuyệt sắc tới mức nào. Năm đó Lâm nguyệt còn nhỏ, đã trổ mã như một đóa hoa rồi, hiện giờ nàng đã mười lắm tuổi, có phải gương mặt đó đã trở nên đẹp hơn hay không?”
Nghĩ tới mình tốn hết tâm tư chỉ có thể trang điểm cho khuôn mặt mình xinh ra chút, còn Lâm nguyệt thì lại chẳng làm gì, chỉ cần buộc tóc lên, đã ló ra khuôn mặt khiến nàng chỉ có thể ném thẳng vào trong bụi rậm, trong lòng diệp Khuynh Tuyết chợt nổi lên ghen ghét.
Ông trời thật không công bằng mà, nàng có vòng tay hỗn độn, có hồn lão, còn nha đầu bỉ ổi kia trên người cũng có bảo vật, hơn nữa còn có dung mạo nhìn rất đẹp nữa!
Nàng là nữ xuyên không, ở thế giới này nàng hẳn là nhân vật chính bắn ra hào quang bốn phía chứ, Lâm Nguyệt chẳng qua chỉ là một nha đầu bỉ ổi, dựa vào cái gì mà nàng ta so được với nàng chứ?
Mà hận chính là, tiện nha đầu này thế mà dám mưu toan gây chú ý với Quân Tử Huyền!
Lâm Nguyệt từng là người được Quân Tử huyền cứu mang về côn Lôn, chuyện này nhiều đệ tử côn Lôn không biết, nhưng Diệp Khuynh tuyết vì năm đó cố đến gần Lâm nguyệt đã từng vô tình nghe thấy Diệp phàm nhắc qua.
Chính là bởi biết rõ quan hệ giữa Quân Tử Huyền và Lâm nguyệt, nên nàng sau khi phát hiện ra Lâm nguyệt, mới nhận định Quân Tử Huyền vừa rồi có biểu hiện khác lạ là vì Lâm nguyệt!
Nghĩ tới nụ cười chợt lóe trên mặt Quân Tử huyền, Diệp Khuynh Tuyết hận tới mức nghiến răng trèo trẹo.
Nàng cố sức nhịn nọt vì hắn, lại cẩn thận vô cùng, thậm chí còn bỏ cả tự tôn ngượng ngùng đi bày tỏ cõi lòng với hắn, hao hết tâm tư như thế mà chẳng chiếm được chút ân tình của