Tiếp theo Quân Mạc nhả ra một câu khiến Tô Quỳ kinh hãi, "Sau này không muốn khóc thì đừng khóc, tổn thương mắt, ta thích nhìn dáng vẻ lúc nàng cười."
Như mặt trời vào tháng sáu, nó tựa như một ngọn lửa, giống như một thanh kiếm bất khả chiến bại, chiếu sáng bóng tối trong trái tim hắn.
Sau đó lúc hắn không cảm giác được, liền âm thầm chiếu sáng, hắn phảng phất nghe được âm thanh chồi non từ dưới đất nhô lên ở đáy lòng.
Tim Tô Quỳ vẫn đang loạn nhịp, giọng nói ôn nhu từ tính như cũ tiếp tục vang bên tai nàng: "Nàng không phải là vật sở hữu của hoàng đế, nàng là bảo bối vô giá của ta." Ngữ khí giống như tỏ tình vậy, tựa như nàng là cả thế giới của hắn.
Trong giây phút đó, Tô Quỳ thậm chí cho rằng mình xuất hiện ảo giác.
Trước mặt mắt phượng đầy thâm tình, người đàn ông nhìn về phía nàng cười thành thực, tin đồn ở bên ngoài nói rằng hắn lòng dạ ác độc, tàn nhẫn tâm cứng như thép đó thật sự chính là nhiếp chính vương Quân Mạc sao?
Không phải là giả mạo đó chứ?
Tô Quỳ thận trọng di chuyển trở về, hai tay khẽ run rẩy đưa tới, tập kích trên khuôn mặt tuấn tú không tỳ vết của Quân Mạc.
Rồi tiếp theo, ra sức kéo một cái!
Mặt mũi Quân Mạc vừa bị kéo, hơi cắn răng nghiến lợi, tiểu nha đầu thật không tiếc động thủ.
Ngược lại Tô Quỳ thu tay về, chống nạnh trợn mắt căm tức nhìn hắn nói: "Nói! Ngươi là ai? Ai phái ngươi tới? Lại dám giả mạo Vương gia!"
Quân Mạc cũng không giận, như cũ ôn nhu nhìn nàng giương nanh múa vuốt trước mặt hắn, dáng vẻ tràn đầy sức sống.
Mãi đến một khắc đồng hồ, Tô Quỳ mới cảm thấy mất mặt ngồi dậy.
Lúc này Quân Mạc mới nhẹ nhõm mở miệng: "A Quỳ, có vui không?"
Lời này nói ra khỏi miệng, vốn là Tô Quỳ còn đang tức giận, lập tức chột dạ ngồi dậy.
Nàng bĩu môi, xấu hổ không thôi, nói lầm bầm: "Ngươi xem kịch vui này rất hay đúng không?! Xem ta tự biên tự diễn chơi rất vui phải hay không!"
Ôi—
Nguyên lai vừa đánh trống vừa la làng đúng là sở trường của nàng à.
Quân Mạc tỏ vẻ vô cùng vô tội, từ đầu đến cuối hắn cũng không có làm cái gì cả có được hay không.
Trái lại là Tô Quỳ, đôi mắt mèo nhấp nháy lẩn tránh, không dám nhìn hắn ở bên kia.
Biểu tình
ủy khuất, hốc mắt hồng hồng, miệng nhỏ méo xẹo, thân hình nhỏ nhắn tinh tế cuộn người lại, hai tay ôm đầu gối.
Một bộ linh hoạt hận không thể chiêu cáo thiên hạ (1), hắn nhiếp chính vương Quân Mạc, ban ngày lại xông vào phòng của một thiếu nữ, cảnh tượng rõ ràng có ý đồ bất chính.
[
(1) chiêu cáo thiên hạ: nói ra cho mọi người đều biết]
Thật không biết nên nói cái gì cho đúng.
Quân Mạc bất đắc dĩ thở dài, lắc đầu một cái, "Lần này ta sẽ cho nàng nói sang chuyện khác, nhưng nếu có lần sau, ta sẽ không thuận theo nàng nữa."
Tô Quỳ nhìn trái nhìn phải bảo hắn, cũng không chịu đối mặt với hắn, cắn môi chột dạ nói, "Ai, ai nói sang chuyện khác! Ta chỉ là --."
"Chỉ là cái gì?"
Chỉ là sợ ngươi không được á! Dẫu sao cũng là nam nhân ba mươi tuổi, nghe nói nam nhân cổ đại sẽ sớm suy yếu.
Trong đầu suy nghĩ chuyện bỉ ổi như vậy, trên mặt vẫn là một dáng vẻ ngạo kiều như cũ, "Ta, ta không muốn nói!" Mặt nàng ửng đỏ.
Quân Mạc nhìn nhịp tim đập mạnh một chút, cố kìm nén thân thể đang kích động, dung túng nói: "Được, theo ý nàng, nàng không muốn nói, thì không nói."
Cuộc đời này nàng là phụ nữ đầu tiên mà hắn động tâm, đại khái trong cuộc đời cũng chỉ là duy nhất, tiểu nữ nhân của hắn còn quá nhỏ, hắn không muốn dọa nàng.
Bất tri bất giác Quân Mạc đã ở trong phòng Tô Quỳ ngây người khoảng chừng hơn nửa canh giờ, hắn không sợ những tú nữ đột nhiên đến phát hiện một màn này, nhưng hắn sợ hủy hoại danh tiếng của Tô Quỳ.
Cho nên, hắn nhìn chút sắc trời ngoài cửa sổ, cuối cùng xoa xoa mái tóc dài của nàng, nhỏ giọng dặn dò: "Ta đi trước, mấy ngày tiếp theo chiếu cố mình thật tốt, chờ ta đến..."
Đến cưới nàng!