Thời gian trôi qua, Tô Quỳ dùng xong cơm trưa lại trở về nằm trên tháp, híp mắt mèo, một lòng thản nhiên tự tại.
"Rầm—"
Cửa truyền tới tiếng vang lớn, đi kèm với một đám người hỗn loạn, tiếng kinh hô cùng với âm thanh khuyên nhủ.
Người đó pha lẫn nồng đậm tức giận bước nhanh đi tới.
"Ta ngược lại muốn nhìn một chút xem là ai có mặt mũi lớn như vậy, những người khác thì đang học ở phường Tư bị lão yêu bà cắt gọt mài giũa giày vò hơn nửa ngày, còn có người bởi vì nàng ta mà bị phạt, trái lại nàng tự tại, tránh ở trong phòng mà ngủ!"
Tiếp đó, Lục Yêu bình thản giọng nói không có một chút cảm tình, "Vị tiểu chủ này, chủ tử nhà nô tỳ đang nghỉ ngơi, trước khi ngủ đã đặc biệt dặn dò qua nô tỳ, bất cứ người nào cũng không được phép quấy rầy."
Bầu không khí bên ngoài dường như dừng lại trong chớp mắt, rồi sao đó một tràng pháo tay vang lên truyền vào tai Tô Quỳ.
Lời nói khắc nghiệt chanh chua vẫn đang tiếp tục, "Tiện tỳ, ngươi coi ta là cái thứ gì, cũng dám ngăn cản đường đi của tiểu chủ này sao, còn không mau tránh ra cho ta!"
Lục Yêu tựa hồ cũng không có nhượng bộ, vì thế Tô Quỳ lại nghe được âm thanh vang dội hơn so với vừa rồi tiếng tát tai.
Tô Quỳ thờ ơ nghiêng đầu, mắt sáng thoáng qua vẻ lạnh lùng, nàng nhíu mi, nhàn nhạt nói: "Lục Yêu, để nàng vào đi."
Tiếng nói vừa dứt, thiếu nữ đang tức giận ngút trời phi nhanh đến trước mặt nàng.
Nheo mắt hung dữ trợn mắt nhìn nàng nửa ngày, thấy Tô Quỳ không phản ứng gì, trong lòng nghẹn một chút, càng cảm thấy một cổ lửa giận vô hình xộc thẳng vào đầu.
Cười giễu cợt một tiếng, Dụ Oanh Oanh hừ lạnh: "Ta cứ tưởng là ai, hóa ra là Phùng Qua Tử (1) đại danh lẫy lừng ở kinh thành à."
[(1) Qua tử: người què, tàn phế.]
"Ngươi!" Lục Yêu nhìn bước đi qua, mới vừa bước một bước, Tô Quỳ đã khoát tay cắt ngang nàng.
"Ừ, là ta." Tô Quỳ bình thản trả lời, như cũ một bộ dạng không đem Dụ Oanh Oanh vào trong mắt, "Khí thế Dụ tiểu thư như vậy hung hăng xông vào phòng ta, còn đánh cung nữ của ta, xin hỏi, là tại sao?"
Nàng còn dám lý trực khí tráng (2) phản bác?! Thật là đáng chết!
[(2) Lý trực khí tráng: đồng nghĩa như cây ngay không sợ chết đứng, có lý chẳng sợ.]
Dụ Oanh Oanh tức giận cắn nát hàm răng, vô
cùng giận dữ nhưng lại cười, "À! Ngươi còn dám hỏi ta tại sao, trái lại ta muốn hỏi ngươi một chút, tại sao không tham gia cung huấn, lại hại chúng ta bị Đàm cô cô khiển trách!"
Tô Quỳ lười tranh cãi, "Bởi vì ta bệnh nên vắng mặt, ngươi có ý kiến?"
Kết quả lời này rơi vào trong tai Dụ Oanh Oanh lại mang một hàm nghĩa khác, nàng ta cười như không cười nhìn Tô Quỳ từ trên xuống dưới, cuối cùng tầm mắt dừng lại ở đôi chân dưới váy Tô Quỳ.
Ác độc nói: "Cũng khó trách, một người què cho dù là may mắn thông qua sơ tuyển vào cung, cũng không thể hóa thành phượng hoàng, chim sẻ cuối cùng vẫn là chim sẻ, không thể leo lên được chính cung thanh nhã."
Sắc mặt Tô Quỳ thu liễm, không giận lại cười, giương cao một bên mày thanh tú, khoan thai mở miệng, "Dụ tiểu thư, thứ cho ta nhiều lời, đây là hoàng cung không phải hậu viện nhà ngươi, hôm nay ngươi tự ý xông vào phòng riêng tư của ta mà không được cho phép, thậm chí còn đánh cung nữ của ta, ý đồ hành hung ta, chuyện này, ngươi thấy kết cục sẽ như thế nào?"
Dụ Oanh Oanh trợn mắt thật to, những tú nữ khác xem cảnh náo nhiệt thấy dáng vẻ lợi hại củaTô Quỳ, liền rối rít lùi về sau, sợ trêu chọc tới sát nữ trong tin đồn.
"Hành hung cái gì?! Phùng Yên Nhiên ngươi không nên ngậm máu phun người!" Lúc nào thì nàng ta có ý muốn hành hung, Dụ Oanh Oanh trừng mắt tựa như sắp nứt, hận không thể xé rách cái miệng sắc bén của nàng.
Tô Quỳ cũng không có tiếp lời nàng, lẩm bẩm nói, "Hứ, ngươi không có hành hung, vậy thì ngươi làm cái gì vậy?" Ngón tay ngọc của nàng chỉ Lục Yêu, "Trên mặt nha đầu này, còn có thể giữ bằng chứng đấy!"
"Ai bảo tiện tỳ này dám can đảm ngăn cản ta, vốn dĩ cơ thể tiểu chủ đáng giá ngàn vàng, tiếp xúc với tiện tỳ như vậy có thể nhiễm bệnh thì sao?" Dụ Oanh Oanh khinh thường.