Đại Nguyên diệt vào ngày mười chín tháng sáu sau mười một năm, nhiếp chính vương Quân Mạc lên ngôi, đổi tên quốc hiệu thành Hạ, tự xưng là Thuấn Ngu đế, sắc phong Vương phi thành Hoàng hậu.
Cả đời Thuấn Ngu đế hậu cung chỉ có một người là Hoàng hậu, hai người nương tựa lẫn nhau, vợ chồng thâm tình.
Tuy cả đời không có con, nhưng vẫn như cũ cưng chiều có thừa với Hoàng hậu, theo dân gian lưu truyền, từ khi thành hôn đến nay cả hai chưa từng phải đỏ mặt vì nhau lần nào, quả thật là ao ước của người khác.
Sự kính trọng của Thuấn Ngu đế đối với Hoàng hậu cũng tăng lên rất nhiều, triều đại từ dưới trăm họ cho đến trăm quan đối với cái nhìn về phụ nữ, địa vị của thê tử ngày càng cao, thậm chí việc viên quan cưới vợ bé đều có thể bị ảnh hưởng tới con đường làm quan, vì thế sinh ra rất nhiều đôi thần tiên quyến lữ.
Đúng là, thiếu nữ cả triều đều rất ngưỡng mộ Tô Quỳ, nếu dùng danh từ của hiện đại tóm lược lại thì, chỉ có ba chữ để hình dung: Fan não tàn.
Không quá đáng chút nào.
Sau này có lần hai người triền miên, Tô Quỳ nằm trên ngực Quân Mạc thở dốc, cười hỏi hắn vì sao lại chọn Hạ làm quốc hiệu.
Quân Mạc chỉ cười không nói, bàn tay thương yêu vuốt sóng lưng bóng loáng của nàng, hồi lâu mới từ từ bảo: "Chúng ta gặp nhau vào mùa hè tháng giêng, hoa hướng dương* nở rất đẹp.
[đồng âm với từ "quỳ"]
-
Triều đại Hạ năm thứ ba, ngày hội Nguyên Tiêu.
Pháo hoa cực kỳ rực rỡ nổ tung trên nền trời đêm, tóe lên nhiều đóa ánh sáng chói mắt, ánh sáng tỏa ra loang lổ khắp mặt đất, có một số xuyên thấu qua cái cửa sổ hoa cũ kỹ rọi vào.
Bên trong có một người phụ nữ ngồi yên, dường như đã héo úa, sợi tóc khô vàng, nhìn qua giống như một phụ nhân đã ba mươi lăm tuổi.
Bên tai vang lên tiếng nổ tận mây xanh đánh thức nàng ta, đờ đẫn trong con ngươi dần dần khôi phục chút tỉnh táo, nàng ta chậm rãi đứng dậy đi tới bên cửa sổ, xuyên qua cái sân đổ nát, tầm mắt cũng không biết nhìn ở nơi nào.
"Hương Hà, tối này là ngày gì? Cực kỳ náo nhiệt nhỉ..." Âm thanh người phụ nữ yếu ớt, không chút gợn sóng phập phồng.
Bị kêu là cung nữ Hương Hà mạnh mẽ rùng mình một cái, do dự ngập ngừng quan sát nàng ta rồi nói, "Nương nương..." Không không đúng, người phụ nữ sớm đã không phải là nương nương rồi, Hương Hà vội vàng đổi lời bảo, "Chủ, chủ tử, hôm nay là Trung thu ạ..."
"Trung thu? Trung thu..." Người phụ nữ nhắc lại,
ánh trăng nhợt nhạt chiếu trên mặt nàng ta, càng tăng thêm vẻ quỷ quái đáng sợ.
"Thế phụ thân? Phụ thân có tới hay không?!" Nghĩ đến điều gì đó, nàng ta đột nhiên kích động.
Hương Hà không nhịn được lui về phía sau mấy bước, nhắm mắt bảo: "Chủ, chủ tử, trước kia Thừa tướng đã từ chức rồi, nhưng mà, tiểu Thừa tường chắc hẳn đã đến..."
"Ha ha ha ha ha ha ha ha..." Còn chưa chờ nàng nói xong, người phụ nữ đã cười lớn, giọng cười thê lương bén nhọn vang vọng khắp cung điện, giống như bách quỷ khóc than, con mắt dần dần nhuộm màu điên cuồng.
Nàng ta lờ mờ cảm thấy, mọi chuyện không nên như vậy, có lẽ kết quả đã sai chỗ nào đó—
"Không đúng, không đúng... Không nên như vậy..." Trong đầu nàng ta đột nhiên thoáng qua người mặc phượng bào minh hoàng, đầu đội mũ phượng, hình ảnh nàng tay cầm phượng ấn từ trên cao nhìn xuống.
Nàng ta giống như một vị khách qua đường, nhìn người phụ nữ xa lạ lại quen thuộc mặc phượng bào, lãnh ngạo đoan trang, từng bước một đem kẻ đã đắc tội nàng đùa bỡn trong lòng bàn tay.
Còn nàng ---
Lẽ ra nàng phải xanh đèn cổ phật, sống sót đến cuối đời mới đúng!
"Đúng, ta nhớ ra rồi! Chắc chắn là như vậy không sai! Chuyện vốn phải là như vậy!" Người phụ nữ vỗ tay cười to, mặt mũi ngày càng dữ tợn, "Ta là Hoàng hậu, ta là Hoàng hậu! Các người đều đáng chết! Đáng chết! Ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha..."
Phùng Thanh Thanh điên rồi, thời điểm Lục Yêu đến bẩm báo, Tô Quỳ chỉ là thoáng nâng lên một xíu ánh mắt, sau đó lại tiếp tục phân phó tiểu cung nữ sơn móng tay đỏ cho nàng.
Chất lỏng đỏ tươi khiến ngón tay nàng càng trở nên trắng noãn như ngọc.
--
Triều đại Hạ năm thứ ba mươi chín, Hoàng đế băng hà, cả nước cùng chịu tang.
Bởi vì không có hoàng tự, phụng theo di chúc của Thuấn Ngu đế, Trạch Kỳ Trung một hoàng tộc có con cháu, sau khi hắn chết, lập thành Hoàng đế.
Cùng ngày, Hoàng hậu đau buồn, đi theo Thuấn Ngu đế, hai người nằm chung một quan (quan tài), bí mật chôn cất trong lăng khi Thuấn Ngu đế còn sống đã sớm chọn xong.