Hoàng cung Đại Nguyên, cung điện vàng bằng lưu ly, mái nhà ngói đỏ thắm ẩn phía sau bức tường, tầng tầng lớp lớp không biết bao nhiêu.
Xe ngựa lắc lư đến mức Tô Quỳ phải ngủ thiếp đi, lúc này Cốc ma ma ở bên ngoài xe ngựa vén rèm lên: "Tiểu thư, chúng ta đã đến."
Dựa theo quy củ, tú nữ phải đi bộ vào cung, cho dù chân Tô Quỳ không được tốt, cũng không thể ngồi xe ngựa đi vào.
Mặc dù Tô Quỳ vì cái bug (*) này muốn ói một máng, Nguyên Dương đế là thiếu đàn bà đến mức nào mà ngay cả người thân thể tàn tật cũng trúng tuyển tú nữ.
(*) bug: lỗi hệ thống
Cốc ma ma nâng Tô Quỳ ngồi lên xe lăn. Lúc này, có một ánh mắt mãnh liệt phóng đến trên người cô, cực kỳ có tính xâm lược, cơ hồ muốn thiêu đốt cô từ đầu đến chân.
Tô Quỳ ngẩng đầu nhìn sang, liền chạm phải đôi mắt đen như giếng cổ, sâu không thấy đáy. Người đàn ông đó vừa mới xuống xe ngựa, lông mày ác liệt, mắt lạnh như băng, ngũ quan tựa như đao tước, môi mỏng nhếch nhẹ lên.
Hắn chắp tay, dáng người cao lớn đứng chính giữa đám nha hoàn, làm nền càng tăng thêm vẻ tuấn tú của hắn.
Đôi mắt lạnh giá của hắn rơi xuống người Tô Quỳ.
Nhịp tim Tô Quỳ đập mạnh một giây, chốc lát đột nhiên ngẩng lên nhìn thẳng về phía hắn với khuôn mặt tươi tắn, lúm đồng tiền bên gò má lõm xuống thật sâu.
Nụ cười kia kinh diễm như nắng gắt ngày tháng ba, như dầu sôi lửa bỏng, kinh động lòng người.
Những tú nữ khác ánh mắt như dao sắt hướng về phía Tô Quỳ, hận không thể đâm cô mấy nhát, đủ để cho Tô Quỳ thấy nụ cười này gây ra bao nhiêu sát thương.
Người đàn ông híp mắt, mắt phượng hẹp dài lộ ra tà niệm, đột nhiên sải bước đi về phía cô.
Bước chân kiên định có lực, giống như chiến sĩ tay cầm bảo kiếm, đập vào mặt là khí thế đủ để chèn ép trời đất.
Phong thái này! Có thể chôn vùi hết tất cả!
Tô Quỳ lẳng lặng tựa vào xe lăn, nụ cười nhạt nhẽo yên tĩnh, trên khuôn mặt nhỏ nhắn sáng rỡ đầy ngông cuồng. Mà trong nội tâm cô, khẩn trương cũng có, kích động cũng có, nhưng một chút này, sao sánh bằng sự run rẩy trong linh hồn.
Hưng
phấn lớn hơn sợ.
Nhưng mà chỉ là mấy chục thước ngắn ngủi, giống như là đi một trăm năm vậy.
Chẳng qua người đàn ông chăm chú nhìn cô, từng bước xuyên qua biển người tĩnh lặng, một mình đi tới bên cạnh cô.
Từ trên cao rũ mí mắt xuống, hỏi: "Tên gọi của nàng là gì?"
Tô Quỳ giương môi cười tùy ý, mang chút ý tứ sâu xa, "Còn ngươi? Ngươi tên gì?"
Cho tới bây giờ không có một người nào dám trắng trợn như vậy trước mặt hắn, chẳng những không đếm xỉa gì đến câu hỏi của hắn, còn dám không kiêng kị gì chất vất tên của hắn.
Thú vị...
Người đàn ông nhíu mày một cái, đại khái là một tiểu nữ nhân.
Đúng rồi, nữ nhân, một nữ nhân bướng bỉnh, sự giảo hoạt tản ra từ trong xương cốt.
Hồi lâu, hắn cười khẽ: "À, ta gọi là Quân Mạc, hãy nhớ."
Quả nhiên là hắn!
Tô Quỳ ngẩng đầu lên nhìn hắn, Quân Mạc quá cao, lấy tư thế bây giờ của cô, nói chuyện quả thật rất tốn sức. Vì vậy, Tô Quỳ làm một chuyện mà tất cả mọi người đều hoảng sợ, cô đưa tay trắng nõn nhỏ bé níu lấy bàn tay lạnh như băng của Quân Mạc, chậm rãi kéo hắn xuống một chút.
Càng làm cho người ta giật mình là, Quân Mạc lại hết sức phối hợp cúi thân thể xuống, cuối cùng chậm rãi đứng trước mặt nàng.
Lần này tốt lắm! Tô Quỳ thu hồi tay nhỏ bé, tay nàng rời đi trong nháy mắt, khiến đáy lòng Quân Mạc có chút luyến tiếc.
Mà Tô Quỳ giống như là làm một chuyện rất trọng đại, cười hết sức vui vẻ: "Ta gọi là Quỳ."
"Quỳ?" Quân Mạc đem cái tên này lặp lại giữa răng và môi, gọi rất ngọt như muốn chìm trong hũ mật.