Giang Mạc bế nhóc Dalziel trêи tay, nhanh chóng đi tới phòng khách.
Lúc tới chỗ của mọi người, Giang Mạc đặt Dalziel ngồi trêи ghế, còn mình thì đứng thẳng và nhìn vào Katia.
Hắn nói:
- Có lẽ cô hiểu lầm gì rồi, chứ tôi đây chưa từng có vị hôn thê nào cả.
- Chuyện đó…
Katia ngập ngừng muốn nói nhưng lại không thể giải thích từ đâu.
Mắt nhẹ nhìn sang Giang Ngọc Mỹ, Katia muốn cầu cứu bà.
Giang Mạc nhìn bộ dạng đó của Katia, sau đó theo ánh mắt của cô, nhìn về phía của Giang Ngọc Mỹ.
Úc Noãn đứng cạnh cũng chung quy về một hướng và nhìn.
Giang Ngọc Mỹ bị sáu cặp mắt nhìn chằm chằm, lòng bà thấp thỏm không yên.
Cuối cùng không chịu nổi nữa, bà thở mạnh ra.
Cố gắng hít thở thật sâu và bắt đầu giải thích lại mọi chuyện:
- Thì là do vài tháng trước, lúc đó Úc Noãn vẫn còn chưa xuất hiện.
Mẹ thấy con cứ lẩn quẩn, đau đầu vì nhỏ Thảo Thanh kia, việc lập gia đình thì cũng đã đến tuổi rồi.
Bởi vậy nên là mẹ lo cho con…
Ngập ngừng một chút, rồi bà giải thích tiếp:
- Có lần dự tiệc trà với mấy vị phu nhân khác.
Mẹ gặp được Katia, thấy con bé ngoan ngoãn, hiền lành nên là mẹ… mẹ…
Dù bà chưa nói cho tròn câu, nhưng nói tới đây thì hẳn ai cũng hiểu rõ ngọn ngành mọi chuyện.
Úc Noãn im lặng không nói gì.
Bởi lẽ cô tự giác cảm thấy bản thân của mình thật dư thừa.
Đáng lẽ… cô không nên xuất hiện ở đây.
Nói đúng hơn chính là không nên quay về Việt Nam.
Tim chợt đau nhói, lòng có chút chua xót.
Nhưng Úc Noãn nào dám thể hiện ra ngoài mặt.
Cô chỉ dám giấu nhẹm vào trong tim của mình.
Vì thật ra, cảm xúc của cô đối với Giang Mạc vẫn là một dấu chấm hỏi lớn.
Còn Giang Mạc sau khi nghe Giang Ngọc Mỹ giải thích rõ mọi chuyện.
Hắn liếc nhẹ bà một cái, bà bị chột dạ liền vội chớp mắt liên hồi, không dám nhìn thẳng con trai của mình.
Hắn thở nhẹ ra một tiếng, giọng đầy trách móc bà:
- Mẹ thật là…
Không nói nữa, hắn lại quay sang nhìn Katia.
Từ lúc bắt đầu khi nghe Giang Ngọc Mỹ giải thích, Katia vẫn luôn giữ ở thế bình thản, nét mặt vẫn vui cười.
Lúc này Katia và Giang Mạc nhìn thẳng vào nhau.
Trêи môi Katia thì sớm đã mở nụ cười duyên dáng, còn Giang Mạc thì khác hoàn toàn.
Hắn mím môi, mặt nhăn lại, vẻ mặt khó coi vô cùng.
Hắn lên tiếng nói:
- Xin lỗi cô vì sự “nhầm lẫn” này của mẹ tôi.
Nhưng mà tôi đã có vợ chưa cưới rồi, con tôi cũng đã có.
Thế nên tôi xin phép thay mặt gia đình tôi hủy bỏ hôn sự này.
Mọi trách nhiệm tôi sẽ gánh lấy.
Úc Noãn và Giang Ngọc Mỹ giật mình khi nghe thấy hắn nói thẳng như thế.
Nhất là Úc Noãn.
Cô trợn to mắt, vẻ mặt ngơ ngác đến khó tin.
Cô muốn lên tiếng bày rõ quan điểm của mình về việc này.
Cô tính từ chối hắn, và muốn hắn hãy mau đồng ý hôn sự này với Katia.
Nhưng lời chưa được thốt ra, cô lại muốn nuốt vào trong bụng.
Bởi cô không dám, cô ích kỷ…
Cô cúi đầu, không dám nhìn thẳng vào Katia.
Vì cô biết, chắc cô ấy sẽ đang cảm thấy bị tổn thương rất nhiều.
Một người con gái mà lại bị hôn phu tương lai từ chối, và còn hủy hôn sự.
Chắc chắc sẽ bị bị tổn thương tâm lý rất lớn.
Sợ Katia đau buồn, Úc Noãn hít một hơi thật mạnh.
Quyết tâm nói rõ với Katia về mối quan hệ của mình và Giang Mạc.
Cô sẽ nói ra việc mình sẽ không kết hôn với Giang Mạc.
Nhưng…
…--------------------------------…
Katia đứng một bên, nhìn một loạt về hướng Giang Mạc rồi tới Úc Noãn.
Sau cùng là cô nhìn về đứa nhóc trắng như bột đang ngồi ở ghế salon, nhìn nhóc ngồi im ở một góc, trông ngoan ngoãn lại đáng yêu vô cùng.
Lúc này Katia cười lớn, thật khác xa với dáng vẻ thanh lịch thường có.
Katia đi tới cạnh Úc Noãn, thân thiết khoác tay với cô.
Úc Noãn bị giật mình, chưa kịp phản ứng lại, thì đã nghe Katia nói:
- Trách nhiệm gì chứ? Tôi chẳng cần đâu.
Vả lại hôn sự này chỉ là mấy lời nói đùa của mấy bà mẹ thôi mà.
Tôi chẳng để tâm đâu.
Katia nói xong liền đưa mắt nhìn về phía Úc Noãn.
Hai người đứng sát cạnh nhau.
Nhìn vẻ mặt ngây ngốc chưa kịp hiểu chuyện của Úc Noãn, rồi nhìn sang vẻ mặt hớn hở của Katia.
Quả thật khác nhau một trời một vực.
Giang Ngọc Mỹ nghe Katia nói thế, bà khó tin, liền ấp úng nói:
- Katia, con nói vậy nghĩa là có ý gì?
- Thì tất nhiên là con đồng ý hủy bỏ hôn sự rồi ạ.
Con hiện tại vẫn còn chưa muốn kết hôn đâu.
Katia cười vui vẻ nhìn bà.
Tay thì vẫn một mực ôm chặt lấy cánh tay của Úc Noãn.
Úc Noãn như hoá đá, hồi sau bừng tỉnh, cô liền nói:
- Katia, hôn sự không đùa được đâu.
Thật ra mình với Giang Mạc chỉ là quan hệ…
- Không sao, mình hiểu hết mà.
Ha ha.
Katia vỗ nhẹ vào bả vai của cô, vừa