...Chap 12: Giải cứu ( H)...
Cả cơ thể của Thảo Thanh bắt đầu dần mẫn cảm hơn khi nãy. Mấy tên đàn ông lúc này liếc mắt nhìn về phía cô. Bọn chúng hiểu ý nhau, càng ngày càng lại gần cô hơn.
Bàn tay thô ráp của chúng chạm vào làn da mềm mại của cô. Chúng sờ từ trên mặt trượt dọc xuống eo. Một tên xé rách phần váy trước ngực của Thảo Thanh. Làm lộ rõ cả bầu ngực trắng nõn đang được bao bọc trong bộ nội y đen quyến rũ.
Nhờ có thuốc làn da của cô càng ửng hồng cả lên. Làm dấy lên dục vọng của bọn chúng.
Chúng liếm môi thèm khát. Một tên khác đưa đầu lại gần hít cái cổ thơm ngần, trắng nõn của Thảo Thanh. Rồi lại liếm nhẹ lên. Cái hành động thô thiển kia làm cô run bật lên, làm tăng cái khoái cảm của cô nhiều hơn. Cô thật sự không chịu đựng được nữa rồi.
Cảm nhận bàn tay của chúng vuốt ve khắp cơ thể cô. Cô hứng lên rồi. Nhận ra chỗ "đó" đã bắt đầu có dấu hiệu ướt. Cô rất muốn được lấp đầy nơi đó. Nhưng cô sợ...mọi thứ sẽ lại đi quá xa. truyện ngôn tình
Vừa muốn kháng cự vừa muốn đón nhận. Thảo Thanh phân vân rồi lại hồi hộp lo lắng. Cuối cùng, cái dục vọng đã áp đảo được cái muốn kháng cự của cô. Thảo Thanh nhìn bọn hắn cười đầy vẻ mê hoặc. Chủ động lấy đôi tay trắng ngà của mình vuốt ve chỗ đã sưng to của bọn chúng.
Mấy tên đó nhìn mà sốc, không ngờ tới cô lại chịu tiếp nhận bọn họ. Bọn chúng nghĩ, hoá ra cái vẻ ngoài ngây thơ đó của cô ta chỉ là giả mà thôi. Thật chất cũng chỉ là một con Đ.I.Ế.M rẻ tiền.
Nhếch mép cười, bọn hắn mặc kệ. Người đẹp đã mở đường rồi thì cớ gì mà không hành sự. Đàn bà thì cũng chỉ là đàn bà, dâng tới miệng sẵn thì cớ gì không tận hưởng.
Chúng lần lượt, kẻ hôn, kẻ hít, kẻ sờ mó khắp nơi. Cô thì cứ khẽ rên lên. Đang mê man tận hưởng khoái cảm, thì có tiếng súng ở ngoài vang lên.
Pằng...Pằng...
Cả Thảo Thanh lẫn bọn đàn ông giật mình. Quay đầu lại phía sau. Thì thấy một tốp người mặc vest đen cầm súng tiến tới bao vây lấy bọn chúng.
Mấy tên đang hãm hiếp Thảo Thanh sợ run cả người. Vội vàng kéo quần, kéo áo lên.
Tốp người vest đen tản ra, tiến vào giữa không ai khác là Lý Thắng, Giang Mạc, Hoàng Tuấn, Trịnh Nhân.
Vóc dáng cao ráo, sát khí rừng rực mang trên người họ. Làm cho bọn kia phải khiếp sợ. Dù không biết rõ bốn người đàn ông đó là ai. Nhưng nhìn bốn người đàn ông đó, bọn bắt cóc lại có cảm giác nhất định phải dè chừng. Nhìn bốn người đó, bọn bắt cóc lại cảm thấy thật khiếp sợ khó hiểu.
Bọn chúng run đến độ chân đứng còn không vững ngã khụy xuống nền đất. Một trong ba tên bắt cóc run lẩy bẩy:
- Các...các người là ai. Vào đây làm gì. Còn dẫn theo đám người vest đen này nữa.
Hoàng Tuấn cười khẽ, nói lời đầy châm chọc, khiêu khích bọn chúng:
- Hừ, không biết bọn tao sao. Để tao nói chúng mày nghe bọn tao là ai nha... À mà tụi bây cũng sắp đi chầu ông bà rồi. Có biết cũng có ích gì đâu nhỉ?
Nghe sắp phải chầu ông bà, ba tên đang quỳ kia sửng sốt. Không tin vào