Tại Anh quốc, ba mẹ nuôi của Úc Noãn đang ngồi uống trà ở phòng khách. Mẹ Liên lắc nhẹ đầu buồn nói:
- Haiz không biết hai đứa trẻ kia có ăn uống đầy đủ không đây. Em lo quá đi.
- Em này, bình tĩnh đi. Hai mẹ con Úc Noãn mới đi có 2 ngày thôi mà, sao mà em cứ lo xa.
Biết tính vợ mình hay lo xa ba Tuấn chỉ vỗ nhẹ lên mu bàn tay trắng nhưng xuất hiện không ít vết nhăn do tuổi tác. Ba cưng chiều vợ của mình, sủng nịnh mà khuyên nhủ.
Còn mẹ Liên thì cứ đòi ầm ĩ nằng nặc muốn được về Việt Nam gặp Úc Noãn và cháu trai của mình. Dù mẹ thuộc U50 rồi, thế mà tính vẫn trẻ con lắm, vẫn cứ thích yêu đời tung ta tung tăng.
Chỉ duy nhất mỗi ba Tuấn là chịu được cái tính khí trẻ con sáng nắng chiều mưa của vợ. Ông cưng chiều vô hạn, ông vốn là dân kinh doanh có tiếng trong giới thời trang. Ngoài mặt nghiêm nghị nhưng thật chất bên trong chính là một thê nô chính hiệu, siêu sợ vợ. Ai mà ngờ tới được cơ chứ!!
- ------------------25 năm trước-------------
Khi xưa, tự tay ba Tuấn cùng mẹ Liên dựng lên sản nghiệp thời trang A.K, hàng loạt chi nhánh lớn nhỏ thuộc công ty quản lý của họ được mở ra khắp nước Anh và các nước lân cận.
A.K là viết tắt của Ảnh Khương, thật ra mà nói. Ba mẹ Tuấn Liên lúc đầu nghèo khổ lắm, bị gia đình hai bên ngăn cản. Họ vẫn kiên quyết vì tình yêu của mình mà dứt khoát rời xa gia đình, cùng nhau sát cánh tạo dựng sự nghiệp.
Vào thời khắc gặp khó khăn, trời lại cho họ đứa con gái đầu lòng. Họ lấy tên Ảnh Khương, Nguyễn Ảnh Khương. Chỉ tiếc, bé gái mới 8 tháng tuổi khi ấy mắc bệnh tim mà ra đi sớm.
Hai vợ chồng nghèo khó không đủ tiền chạy chữa, ngàn cân treo sợi tóc, họ quay về cha mẹ ruột cầu xin chút bạc lẻ để chữa bệnh cho con cũng chính là cháu của họ. Thế mà gia đình nội ngoài hai bên lại gạt đi, xua đuổi. Cả hai bên gia đình của ông Tuấn bà Liên chính thức cắt đứt máu mủ ruột thịt.
Người thân từ bỏ, họ bất lực làm liều. Đi vay vốn ngân hàng nhưng tiếc không có đủ khả năng để mà chi trả tiền lãi, nên cũng bị người ngân hàng đuổi đi.
Tuyệt vọng, cả thế giới này như chối bỏ họ và đứa con gái bé bỏng. Để rồi, hai người nhắm mắt bất lực nhìn đứa con gái xấu số của mình ra đi. Ngay cả tiền mai táng cũng không đủ. May mà bệnh viện lúc đó vẫn thật sự tốt nhất. Chịu chi trả mọi thủ tục mai táng giúp họ, nhờ vậy mà coi như Ảnh Khương con gái họ mới có thể an nghỉ.
...----------------------...
Cứ nghĩ lại chuyện xưa, lòng họ dâng trào lên cảm giác ấy náy, tự trách sao không thể thành công sớm hơn, nếu như thế thì đứa con gái bé bỏng của họ cũng không mất đi....
Cả gia đình nội ngoại không thương, cắt đứt quan hệ, họ chỉ đành gồng mình, tuyệt vọng chịu nỗi đau mất con.
Thời gian cứ thế thoắt cái đã 5 năm. Ai ngờ tới họ thật sự đã thành công trong mảng thời trang. Và lấy tên đứa con gái đã mất - A.K - đặt làm thương hiệu của công ty thời trang. Họ muốn khắc thật sâu vào tâm trí và tưởng nhớ tới con của mình.
Mẹ Liên thật sự rất có tài thiết kế, còn ba Tuấn chính là nhờ đầu óc tư duy, lên từng mảng kế hoạch, tìm mọi cơ hội để được ký hợp đồng với các công ty khác.
Mẹ Liên khéo léo, giỏi giang lại có khí chất đoan trang. Còn ba Tuấn thì đầy sự mưu trí, kiên định, và rất có mắt nhìn người. Bởi thế những nhà kinh doanh trong ngành đều phải nể mặt ông vài phần.
...---------------------------...
Lại nói, vì khi xưa chịu nỗi đau mất con. Tâm lý mẹ Liên cũng ảnh hưởng, không thể sinh con được nữa. Họ đau buồn, thầm khóc than trời. Đến khi 20 năm sau, gặp được Úc Noãn... Họ như thấy được hình bóng của con gái mình ở