Xin chào, tôi là Giang Úc Noãn. Còn đây là con trai tôi Giang Thiên Bảo.
Lý Thắng đứng trước cửa phòng, sững người không thể tin vào tai mình được. Hắn vội vã mở tung cánh cửa ra.
Ba người trong phòng bị giật mình, cùng lúc quay sang phía cửa phòng. Hai mắt Úc Noãn và Lý Thắng chạm nhau, Úc Noãn trợn mắt hốt hoảng. Cô đứng bật dậy nhìn chằm chằm về phía hắn. Lý Thắng không khác gì cô, hắn nhìn rõ là cô thì tức giận lên. Hùng hổ đi lại gần vô thức tát vào một bên má của Úc Noãn.
Trong gian phòng im ắng, vang lên tiếng bốp rõ to. Hiệu trưởng lẫn Dalziel hốt hoảng, Úc Noãn thì vẫn chưa ý thức được mọi chuyện đã thấy Dalziel chạy tới đá vào bắp chân Lý Thắng, khiến hắn khẽ rên lên đau đớn.
Hắn giận dữ đẩy Dalziel ngã xuống đất. Nhóc ngã sõng soài trên nền đất lạnh buốt, mắt rươm rướm nước vì đau. Lúc này cô chứng kiến con mình bị đẩy nên vội vàng chạy lại đỡ nhóc rồi quay sang nhìn cái tên đàn ông chết tiệt kia. Cô mạnh mẽ dùng sức tát một cái thật mạnh vào mặt hắn.
Bên má phải đau rát, hắn trừng mắt nhìn cô. Chưa kịp phản lại, hắn tiếp tục bị thêm một cú vả vào má bên trái. Hai bên má rát lên, hắn nắm chặt cổ tay cô dứt khoát lôi kéo ra ngoài.
Úc Noãn chống cự nhưng thấy Dalziel đang hoảng loạn níu chân ngăn cản hắn, sợ sẽ lại làm nhóc bị thương nên cô tự nguyện đi theo hắn ra ngoài. Trước khi đi cũng không quên nói:
- Con ở đây đợi mẹ. Lát mẹ sẽ vào.
- Nhưng....
Nhóc chưa dứt câu thì mẹ đã đi ra ngoài. Lý Thắng kéo cô ra một góc ở ngoài dãy hành lang. Hắn đẩy mạnh làm cô đập lưng vào nền tường, cô khẽ kêu lên đau. Úc Noãn ngước lên nhìn hắn với ánh mắt căm giận, ở đối diện trước mặt, Lý Thắng quan sát nhìn cô. Vì chiều cao chênh lệch khá lớn, cô 1m58 hắn 1m83 nên nhìn hắn rất cao to, che hết cả bóng dáng của cô.
Từ trên nhìn xuống, Lý Thắng thấy cô đen và khác lúc trước rất nhiều. Da mặt không còn đánh lớp phấn dày cộm loè loẹt như trước. Nhìn cô như vậy cũng khá là dễ thương. Một giây sau hắn đánh tan đi cái suy nghĩ đấy, chuyển sang ánh mắt sắc bén nhìn cô và nói:
- Người như cô sao còn chưa chịu chết đi.
Thấy hắn vừa mở lời là đã chù cô chết, cô tức giận mà nói:
- Các người còn sống thì tôi vẫn sẽ sống. Muốn tôi chết sao, mơ đi!
- Cô...
Hắn tiến tới ép sát cô lại, nâng tay bóp chặt cằm của cô. Hắn mạnh tay làm phần cằm đỏ lên. Cô mạnh mẽ phản kháng nhưng súc hắn quá lớn.
Không thể phản kháng, cô nhanh trí đành dùng chiêu tuyệt kỹ, đá mạnh vào phần dưới của hắn. Bị đánh trúng chỗ hiểm, hắn đau đớn vài giọt nước mắt rươm rướm chảy ra, hắn rời khỏi cô co người ôm phần dưới của mình. Không để hắn có cơ hội làm càng, cô nhanh tay nhanh chân đá vào hông hắn, làm hắn ngã lăn xuống nền đất.
Bỏ mặc hắn nằm rên đau, cô chạy vào phòng Hiệu trưởng, xin lỗi ông và xin phép rời đi trước. Hiệu trưởng cũng không giữ lại làm gì nên gật đầu chào cô:
- Xin lỗi ngài, thật là thất lễ quá. Có gì mai tôi quay lại được không?
- À được chứ. Chào cô.
Úc Noãn nắm chặt tay Dalziel, nhanh chóng dẫn nhóc rời đi. Đi được một khoảng, cô nhớ lại lúc nãy nhóc bị té nên dừng lại một chút. Cô ngồi xổm xuống, hỏi nhóc:
- Lúc này con té có đau không? Có bị thương chỗ nào không? Nói cho mẹ nghe đi!
Dalziel lắc đầu nhìn Úc Noãn. Nhóc lấy bàn tay nhỏ bé của mình sờ lên một bên má còn sưng đỏ của cô. Và hỏi ngược lại cô:
- Thế còn