Sau gần 20 phút lau dọn những vết máu khô dưới sàn nhà. Úc Noãn mệt mỏi đi lên phòng của mình, cô tính thay lại quần áo, vì nãy giờ dọn dẹp nên cũng có chút vết máu dính trên áo. Nào ngờ khi cô vừa bước chân lên cầu thang, là đã có cảm giác từ phía sau có người đang nhìn mình chằm chằm. Cô quay lại về phía sau, trực tiếp nhìn thẳng vào Giang Mạc. Cô lên tiếng hỏi:
- Chú còn cần gì nữa à?
- Tôi buồn ngủ.
Cô cảm thấy trong lời nói của hắn có rất nhiều sự bình thản. Hắn nói mà không biết ngượng, đã thế còn nói thêm vào:
- Tôi lên phòng ngủ với em.
Có mà mơ? Cô dễ gì mà cho hắn ngủ chung phòng chứ.
Cô im lặng không nói một lời nào, đi lại và dìu hắn đưa lên lầu. Khi vào phòng của cô, cô để hắn ngồi lên giường, còn mình thì đi tới tủ quần áo lấy ra một bộ đồ ngủ dài tay. Sau đó tắt đèn phòng và ra ngoài. Trước khi đi cũng không quên nói:
- Chú ngủ đi, tôi qua phòng khác.
Nói xong, chưa kịp để Giang Mạc nói được một lời, cô đã tức tốc đi ra khỏi phòng và xuống lại tầng trệt, vào phòng của Phương Dung. Nay đành ngủ tạm phòng của Dung vậy.
Thật là xui xẻo quá chừng, tưởng đâu hôm nay cô sẽ có cơ hội vui vẻ, giải trí, quẩy hết mình. Cô còn cố tình đi mua thêm bánh kẹo, nước ngọt để mà còn cày phim đêm. Ai ngờ, trời xui đất khiến thế nào mà lại để hắn bị thương rồi còn đột nhập vào nhà cô lúc đêm khuya như thế. Không những thế còn mặt dày đóng định tại nhà cô, còn sai cô làm này làm nọ nữa. Thật không biết ai là chủ nhà ở đây. Mặt khác, cô cũng cảm thấy dạo này mình ăn ở tốt đến thế cơ mà, vậy mà vẫn bị nhiều thứ xui xẻo gõ cửa tìm đến. Chậc, thật là....
Không nghĩ ngợi nhiều nữa, sau khi tắm rửa thay đồ xong. Sẵn tiện cô bước tới cánh cửa phòng và bấm chốt cửa. Bởi ai biết được cái tên ôn thần Giang Mạc kia nửa đêm lên cơn có đột nhập vào phòng, quấy rối giấc ngủ của cô hay không. Có phòng còn hơn là không.
...------------------------------...
Giang Mạc bị bỏ lại một mình trong phòng, hắn một thân cao to, trông có vẻ rất chi là khoẻ mạnh, dường như trên người hắn không hề tồn tại một vết thương nào cả. Khí chất cao ngạo, soái khí và có chút ung dung, tự tại. Ai nhìn vào cũng sẽ phải si mê, đắm chìm trong cái nhan sắc yêu nghiệt của hắn. Ngoại trừ....cái bộ đồ hắn đang mặc trên người.
Thật sự không ăn khớp một chút nào cả. Ở trên thì một cái đầm babydoll màu hồng nhạt, ở dưới thì mặc cái quần thể thao nam màu đen. Nhưng mà do size của Úc Noãn nhỏ, nên là dù cho hắn có mặc quần nam đi nữa thì nhìn vẫn rất ngắn và chật vô cùng. Tổng thể cả bộ đồ trên người thì nhìn như tên hề vậy. Nhưng đó là với người khác, còn với hắn thì rất hợp với câu nói "Lụa đẹp vì người." Bởi dù cho hắn có mặc cái áo rách đi nữa, chỉ cần mặc trên người hắn, thì rẻ rách cũng thành âu phục.
Hắn nhẹ nhàng đứng dậy và đi xung quanh, nhìn khắp phòng của Úc Noãn. Hắn chẳng bỏ xót qua một ngóc ngách nào trong phòng của cô. Hắn nhìn rồi lại đăm chiêu, nghĩ ngợi. Đúng là cô vẫn là cô gái nhỏ Giang Úc Noãn của hắn, sở thích trang trí phòng ngủ của cô vẫn vậy. Tông màu trắng sữa, màu nhẹ nhàng lại đơn giản.
Quả thật, lúc thấy cô biết nấu ăn rồi lại biết băng bó vết thương, hắn đã nghĩ đây không phải là cô thật rồi. Dường như là một con người hoàn toàn khác. Nhưng hắn biết hắn quả là sai lầm, bởi vì không phải cô thay đổi thành người khác mà là do hoàn cảnh đã tác động đến làm thay đổi con người cô.
Sự vất vả suốt 5 năm qua chắc có lẽ đã ảnh hưởng tới cô rất nhiều. Nghĩ tới đó, hắn cảm thấy tim có chút quặn đau. Tất cả cũng là do hắn mà ra. Là do hắn, do hắn....
Hắn bước đến cái bàn làm việc nhỏ gọn được đặt ngay bên giường của cô. Hắn