...Chap 4: Khuân mặt này là......
Ánh nắng len lỏi vào cửa sổ phòng, gió khẽ đung đưa tấm màn trắng nhẹ bay đung đưa trước khung cửa sổ. Vì ở trong khu vực thuộc rừng gú, nên chắc hẳn không thiếu những tiếng chim thi nhau hót vang lên.
Cô động đậy cái thân đầy vết tích, nhức mỏi của mình. Mày khẽ cau lại, mí mắt dần mở ra để đón nhận ánh sáng. Khung cảnh xung quang căn phòng làm cô giật mình và dần cô cũng nhớ lại chuyện hôm qua.
Như một giấc mơ vậy, cô thật sự không biết mình thật sự đang mơ hay là hiện thật. Nhưng cô khẽ cười nhẹ vì cô biết, cô ý thức được rằng đây là hiện thực, cô được tiếp tục sống chính là vì đứa bé trai kia ( hay nói đúng hơn là con trai cô vừa sinh).
Gáng sức ngồi dậy, cô kéo cái mền màu be ra khỏi cơ thể. Thật sự cô vẫn rất sốc khi tận mắt thấy cái thân hình đầy vết thương này. Băng bó kín đủ nơi, dù cô từng là bác sĩ nhưng khi thấy những vết thương chồng chít lên nhau thì khó mà khỏi bất ngờ được.
Mệt mỏi lết cái thân ngồi dậy bước xuống giường, đôi chân phủ đầy băng kín chạm vào sàn lạnh ngắt. Cô nhấc từng bước nhẹ đi khập khiễng để đi tới cánh cửa. . đam mỹ hài
Mới đi được một nửa cửa phòng bật ra. Cô nhận ra chính là người phụ nữ trung niên tối qua.
Bà vừa mở cửa vào thì nhìn thấy cô đang chật vật đi tới, bà bất ngờ vội vàng chạy lẹ tới chỗ cô và đỡ lấy cô.
- Trời ạ, con đừng vội ngồi dậy làm gì? Cơ thể con còn đang yếu lắm đấy!!!
Bà nhìn cô cười hiền từ, một nụ cười ấm áp xen thêm những ánh nắng ngoài cửa sổ rọi vào làm cho nụ cười ấy lại càng thêm rực rỡ.
- Dạ...con cám ơn bác...hmmm không biết con nên xưng với bác như thế nào ạ!?
Cô ngây ngơ hỏi để tiện xưng hô với người phụ nữ ân nhân này.
- Haha ta họ Nguyễn tên Liên, con cứ gọi là dì Liên được rồi, gọi bác nghe già quá, không cần câu nệ gì đâu. À mà ta nên gọi con là gì nhỉ?
Bác ấy cũng đặt lại câu hỏi ấy để hỏi lại cô.
Cô nhẹ nhàng đáp lại lời bác ấy:
- À dạ, bác cứ gọi con là Úc Noãn đi ạ.
- Nào nào con cứ nằm xuống nghỉ ngơi trước đi, để ta đem cháo vào cho con nhé! Mà nhớ gọi ta là dì Liên không cần