Úc Noãn sau khi xong việc nhà, nhìn lên đồng hồ thì đã thấy 9 giờ 30. Cô nhìn sang thấy Giang Mạc đang "ngoan ngoãn" ngồi im, thì tâm trạng liền cảm thấy vui vẻ, hài lòng. Thật là một đứa trẻ biết nghe lời. Cô nhìn bờ vai trần của hắn lại nhớ tới việc phải đi mua cho hắn vài bộ quần áo mặc hờ nữa.
Không nghĩ nhiều, cô liền nhanh chân lên phòng của mình và thay ra một bộ đồ thoải mái, thích hợp để đi dạo hay cà phê này nọ. Nay cô mặc rất đơn giản, chỉ là một chiếc quần tây đen mặc với áo thun màu kem sữa.
Cô đi xuống lầu và tới phòng khách. Cô lên tiếng:
- Này, chú ở nhà một mình nha. Tôi ra ngoài có việc.
Giang Mạc nghe thấy cô nói cần phải đi ra ngoài. Hắn liền vội quay ngoắc sang nhìn cô. Hắn cố tình bày ra cái dáng vẻ đáng thương, mặt dày không một chút liêm sỉ và nói:
- Em bỏ tôi ở nhà một mình sao? Tôi sợ....
(...)
Mặt cô hiện lên ba vạch đen, sắc mặt hiện rõ vẻ khó chịu. Vốn cô là một người ăn nói thẳng thắn nên cô liếc hắn rồi quay lưng ra cửa, vừa đi cô vừa nói:
- Hứ, chú mà sợ thì tôi quỳ xuống nhận chú làm cha. Bộ bản chất con người của chú tôi không biết hay gì.
Hắn bị nói trúng tim đen, nhưng vẻ mặt rất bình thản. Hắn đứng dậy theo đuôi phía sau cô. Khi cả hai cùng đi tới ngay cửa nhà, cô đang cúi người mang giày, và cũng dặn dò hắn vài việc:
- Chú làm ơn an phận ở yên ở nhà đi. Đừng có mà táy máy đụng vào đồ đạc ở đây. Đây cũng không phải là nhà của tôi đâu.
- Em yên tâm, có hư gì tôi liền đền. Tôi không thiếu tiền.
Cứ mở miệng là nhắc tới tiền, cô có chút khinh bỉ hắn. Sau đó không thèm nói gì nữa và xoay người rời đi. Nhưng trước khi đi, hắn liền níu kéo cô lại và cúi người hôn lên môi cô một cái chốc. Lúc buông ra hắn liền nói:
- Mau về sớm, tôi chờ...
Từ sáng tời giờ, cô đã cố gắng bình tĩnh lắm rồi nhưng mà hiện tại hắn đã phá vỡ giới hạn chịu đựng của cô. Cô tức giận đấm vào khuôn ngực vạm vỡ của hắn. Nào ngờ hắn không đau mà ngược lại chính đôi tay của cô bị đau. Dường như cơ thể của hắn là mình đồng da sắt vậy.
Hắn chẳng có chút hề hấn gì, cô khó chịu xoay người, bỏ mặc hắn và đi. Thật tình, cô còn đang tốt bụng đi mua giúp hắn vài bộ đồ. Thế mà hắn không biết điều, dám giở trò đồi bại với cô ngay trước cửa nhà như thế. Thật là tức chết mà.
Ây da, mới gặp hắn có hai ba ngày, vậy mà cô cảm giác như tuổi thọ của mình đang dần tụt xuống vậy. Ngày nào giờ nào cô cũng mang trong mình một tậm trạng bực bội, khó chịu. Có khi còn hơn những lúc cô "tới tháng" nữa kìa.
...-------------------------------...
Đến trung tâm thương mại, Úc Noãn đi thẳng vào shop đồ nam. Đi tới lui vài vòng, cô lựa được cho hắn ba bộ đồ. Hai bộ thường dùng để mặc ở nhà và một bộ đồ ngủ. Nhưng mà nghĩ lại, trước sau gì hắn cũng sẽ sớm về nhà của hắn thôi. Chắc chắn là trong hôm nay, vì thế nên chắc khỏi cần mua đồ ngủ cho hắn.
Cô nhanh chóng thanh toán, xong rồi sẵn tiện ghé qua nhà hàng của mình. Lúc cô đi tới thì thấy chị Thu đang ngồi nói chuyện với ai đó. Cô