Suốt thời gian nấu bữa trưa.
Dì Lâm lần đầu tận mắt nhìn thấy tay nghề của Úc Noãn.
Mắt của dì không một giây nào rời khỏi cô.
Đặc biệt là nhìn vào động tác tay của cô.Ả Châu cũng khá là giật mình vì không nghĩ người như Úc Noãn thế mà lại nấu ăn giỏi đến vậy.
Nhưng ả cũng sẽ không bao giờ chịu thua.Khi Úc Noãn nấu xong đủ sáu món ăn.
Một canh, ba mặn và hai xào.Cô đem món bày lên bàn cơm.
Nhìn về phía dì Lâm và nói:- Sao ạ? Dì thấy tay nghề của con tốt hơn hồi đó chút nào không?Dì Lâm gật đầu lia lịa, cảm giác hạnh phúc như một bà mẹ nhận ra con mình đã trưởng thành vậy.
Dì đi tới gần cô, đưa một tay lên xoa đầu của cô và nói:- Con giỏi lắm, thật sự đã trưởng thành lên rất nhiều.- Vâng ạ.Úc Noãn cười vui vẻ, hai dì cháu cứ thế cười nói thân thiết.
Ả Châu thì sớm đã bị gạt bỏ sang một bên.
Nhìn hai người họ ả như muốn điên lên.
Vì ngày thường mẹ của ả rất nghiêm khắc với ả, một tiếng khen hay xoa đầu từ mẹ ả còn chưa bao giờ nhận được.
Còn Úc Noãn thì sao chứ? Vừa trở về liền cướp hết tất cả mọi thứ của cô.Ả Châu không muốn nhìn cảnh thân mật, hài hoà giữa hai người họ nữa.
Ả xoay người đi ra ngoài sân vườn.Úc Noãn lúc này đưa mắt nhìn sang thấy ả đang rời đi.
Thấy vậy cô bèn tìm vài lời và xin phép dì Lâm rời đi.
Cô đi theo sau lưng của ả.Khi ra ngoài sân vườn, Úc Noãn chủ động lên tiếng.
Ả Châu bị giật mình quay về phía sau nhìn cô.
Cô nói:- Chắc hẳn cô ghét tôi lắm đúng không?- Dạ…? Tiểu thư nói gì thế, tôi làm gì mà ghét tiểu thư được.Ả Châu bị chột dạ, vội vàng xua tay nói không.
Úc Noãn nhìn thế cũng không nói gì tới việc đó nữa.
Dù sao bản chất của ả cô đã nhìn thấu từ lâu rồi.Cô quay người về một hướng khác, ngước mắt lên nhìn cây tử đồng ở trong vườn nhà Giang Mạc.
Ánh mắt của cô hiện lên một sự xót thương.
Ả Châu nhìn thấy liền khó hiểu.Hồi sau Úc Noãn vẫn giữ tư thế nhìn về phía cây tử đằng.
Âm thanh nhỏ nhẹ nhưng hiện lên sự đau thương lạ thường.
Cô nói:- Tôi biết cô yêu Giang Mạc, nhưng thật tiếc hắn đã là của Giang Úc Noãn tôi.
“Chúng tôi” chính là sinh ra đã giành cho nhau.
Cô không thể chia cắt được dây tơ tình yêu này đâu…Ả Châu nghe xong liền hiểu ý tứ của cô, ả hận không thể lao vào xé rách cái khuôn mặt ghê tởm của cô.
Nhưng mọi suy nghĩ đã được đè nén xuống.
Ả bối rối chối từ việc ả yêu Giang Mạc.
Sau đó rất nhanh liền nói bận việc nên đã đi.Bây giờ ở lại chỉ còn mỗi Úc Noãn.
Cô ngồi xuống bậc thang nhỏ ngay chỗ ra vào.
Mắt thì vẫn giữ trạng thái nhìn về phía cây tử đằng cao lớn.Cô cười thầm, một nụ cười đầy sự chua chát và nói nhỏ:- Đúng vậy nhỉ, họ sinh ra là dành cho nhau.
Không gì có thể chia cắt được họ, chỉ là bây giờ âm dương cách biệt…Úc Noãn suy tư một chút rồi thầm nói nhỏ:- Mình chỉ là kẻ đến sau, kẻ thay thế.
Làm sao mà mình có tư cách ở bên hắn được đây chứ.Nói đến đây, có biết bao nhiêu cớ sự ẩn khuất được giải bày ra.
Quả thật cô cảm thấy bản thân mình đã có chút rung động với hắn thật rồi.
Nhưng mà cái tình yêu hắn dành cho cô bây giờ, thực chất phải thuộc về “Giang Úc Noãn” kia mới đúng.Lại nhớ lời hứa vừa lúc sáng, Úc Noãn cắn nhẹ môi cố gắng kiềm chế lại xúc cảm của mình.
Tuy lòng đau nhưng phải chịu.
Vì đây chính là số phận của cô cả rồi.Kẻ đến sau như cô thì mãi sẽ không thể có được tình yêu chân thành mà Giang Mạc dành cho “Giang Úc Noãn” kia được.Nghĩ đến đây, Úc Noãn hít một hơi thật sâu rồi thở mạnh ra.
Lấy lại được sự bình tĩnh, cô liền đứng dậy và đi vào trong nhà.Cô đi đến phòng bếp và nhờ dì Lâm lấy dùm mình một cặp lồng đựng cơm.
Dì Lâm ban đầu có chút khó hiểu, nhưng lúc sau nghe cô giải thích thì trong lòng rất vui mừng.Hoá ra là cô đang chuẩn bị cơm cho Giang Mạc……--------------------------…Úc Noãn nhanh chân đi đến công ty của hắn.
Vì