Không hiểu sao lúc truyện lên app thì các đoạn cứ dính vào nhau một nùi như vậy nữa TT_TT nếu đọc thấy khó chịu quá thì các bạn qua trình duyệt web đọc nha, mình check ở trình duyệt thì vẫn cách dòng bình thường.
Xin lỗi vì sự bất tiện nhé!
___________________________
“Chị gái em là cô gái tốt, có một số việc, em không hiểu tình huống, em cũng sẽ không tin tưởng những lời đồn đại đó. Thế nhưng, nếu anh cũng quan tâm Dương Dương, hy vọng anh nhớ kỹ, Dương Dương lớn lên từng ngày, rồi nó sẽ hiểu chuyện. Có những chuyện, anh cần phải giải quyết sạch sẽ. Nếu không, chờ Dương Dương lớn lên biết được sự tình, nhưng lời đồn đại như thế đối với Dương Dương mà nói là tổn thương rất lớn.”
Trần Ái Ân đau hết cả não, khó trách mỗi lần nhắc tới chuyện Trần Ái Trạch chết và Dương Dương sinh ra thế nào, Lâm Kiến Quốc lúc nào cũng úp úp mở mở.
Ai mà nghĩ, Lâm Kiến Quốc thật sự bị đội “nón xanh”.
Chỉ là nội tình bên trong, Lâm Kiến Quốc hiện tại không nói, không ai đoán được.
Ngược lại, Trần Ái Ân nghiêm mặt: “Anh không làm gì có lỗi với chị gái em chứ?”
Trần Ái Trạch là cô gái tốt, cô ấy lại bị đón đi chăm sóc Lâm Kiến Quốc bị thương, cuối cùng Trần Ái Trạch sinh Dương Dương lại không phải con ruột của Lâm Kiến Quốc.
Thế nên đừng trách cô bị lậm thuyết âm mưu. Đoạn thời gian từ khi Trần Ái Trạch rời khỏi Trần gia đến khi cô ấy chết đối với người nhà họ Trần mà nói, trắng trơn một mảnh.
Cô cũng chỉ là căn cứ tình huống, tiến hành phỏng đoán hợp lý thôi.
“Không có!” Lâm Kiến Quốc trả lời đặc biệt nghiêm túc, ánh mắt anh nhìn Trần Ái Ân trở nên sắc bén.
Thấy Trần Ái Ân cùng mèo nhỏ giống nhau, đều rất nhanh dựng lông cảnh giác, anh vội vàng thả lỏng, thu hồi bộ dáng như lúc ở trong quân kia lại: “Em không cần khẩn trương, anh không phải là nhằm vào em, cũng không phải hung dữ với em. Thân thế Dương Dương, anh không thể kể cho em, nhưng quan hệ của anh với chị gái em thì vẫn có thể cùng em nói một hai câu.”
“Kỳ thật, mọi người đều hiểu lầm quan hệ của anh và Ái Trạch rồi. Ái Trạch là bé gái mồ côi, anh cùng cô ấy sở dĩ duy trì quan hệ vị hôn phu hôn thê là hy vọng khiến cho những người xung quanh Ái Trạch biết, vẫn có người chống lưng cho cô ấy. Sự thật chứng minh, là anh lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử nhà em.”
Lâm gia là sợ người Trần gia nhìn Trần Ái Trạch là trẻ mồ côi không thân không thích mà xem nhẹ, ức hiếp Trần Ái Trạch.
“Hơn một năm trước, lần đầu tiên anh tới nhà em, liền đã ngầm cùng Ái Trạch nói rõ. Hai nhà giao tình là thật, anh cùng Ái Trạch có hôn ước cũng là thật. Nhưng Tân Trung Quốc sau này không lưu hành chuyện hứa hôn này. Anh đã nói với Ái Trạch, nếu cô ấy cảm thấy anh không tồi, hai người bọn anh liền thử xem sao, bồi dưỡng tình cảm, sau đó lại ở bên nhau. Đương nhiên, nếu Ái Trạch không thích anh, hoặc là trong lòng có người khác, anh sẽ là anh ruột của cô ấy, về sau là người nhà mẹ đẻ giúp cô ấy chống lưng. Về chuyện đính hôn này anh cũng sẽ cùng nhà nam bên kia giải thích
rõ ràng.”
Mọi chuyện hết thảy đều lấy hạnh phúc của Trần Ái Trạch làm tiền đề.
Lâm Kiến Quốc nói như vậy, Trần Ái Trạch cũng đã rõ.
Hai người đầu tiên là bên nhau như hai anh em, ai biết sau này Trần Ái Trạch lại thật sự thích một người khác, lại còn có Dương Dương.
Mọi chuyện xảy ra đột ngột, Trần Ái Trạch không còn, thân phận của cha ruột Dương Dương phỏng chừng có vấn đề, khiến cho Lâm Kiến Quốc rất khó giải thích về chuyện Dương Dương sinh ra thế nào cho người khác.
Cuối cùng, vì bảo vệ Dương Dương, bảo vệ cho thanh danh của Trần Ái Trạch, Lâm Kiến Quốc dứt khoát bóp mũi đem Dương Dương nhận luôn, hơn nữa còn đưa đến Trần gia, để người nhà họ Trần nuôi giúp.
“Anh cùng ba Dương Dương có quan hệ… thế nào?”
Đối mặt với sự nhạy bén của Trần Ái Ân, Lâm Kiến Quốc chỉ có thể chịu phục: “anh cùng ba Dương Dương là quan hệ huynh đệ đặc biệt thân thiết, có thể nói là sinh tử chi giao. Hắn đã hy sinh, ái trạch cũng… Cho nên, Dương Dương chính là con ruột anh, anh sẽ phụ trách cho Dương Dương đến cùng.”
Bởi vậy, nếu khi nào người Trần gia cảm thấy Dương Dương là gánh nặng, có thể nói cho anh, anh sẽ đem Dương Dương mang đi.
Tính thời gian, Lâm Kiến Quốc biết, không đến một năm nữa anh có thể đem Dương Dương đưa về bên người. Lúc ấy, Dương Dương sẽ không còn gặp nguy hiểm nữa.
Nếu không phải vì suy nghĩ cho sự an toàn của Dương Dương, anh sao có thể đem cốt nhục duy nhất của anh em mình đưa đến Trần gia được.
“…” Nhìn Dương Dương ngây thơ vô tri đang nằm trong ngực Lâm Kiến Quốc,, Trần Ái Ân trong lòng rất khó chịu, “Chị Ái Trạch của em có phải bởi vì ba Dương Dương chết mới chấn kinh quá độ?”
“… Ừ.”
Nguyên bản không định nói gì, thế mà vòng một vòng lớn đã khai ra hết nửa.
Lâm Kiến Quốc cười khổ một chút, kỹ thuật hỏi han của Trần Ái Ân thật sự không thấp chút nào, trình độ này có thể đến bộ đội dạy mấy khoá kỹ năng cho tân binh rồi.
“Được, em đều đã biết. Chờ thời điểm thích hợp, tình huống của ba Dương Dương, anh phải nói rõ ràng với em đó. Trừ phi là ba Dương Dương đến một thân thích đều không có.” Đáng thương cho bé con, còn chưa sinh ra, đã mồ côi ba. Mẹ ruột vì thế mà động thai, sinh nó ra cũng theo ba nó cùng đi.
Lâm Kiến Quốc gật đầu: “Được.”
Thật vất vả mới mày mò được chút da lông về thân thế Dương Dương, Trần Ái Ân rốt cuộc lại thể thảnh thời quản chuyện khác: “Đúng rồi, Từ Lệ Anh đâu? À, chính là cô gái thanh niên trí thức lúc nãy đến nhà ấy, sao anh đi vào nhanh vậy?”
Truyện convert hay :
Thật Thiên Kim Nàng Là Toàn Năng Đại Lão