Lúc con gái tung tăng nhảy nhót làm loạn thì chọc người hãi hùng khiếp vía, nhưng khi nó sinh bệnh ương ương dở dở nằm trên giường, lại không khỏi làm người đau lòng.Biết làm sao được? Con gái là từ bụng bà ra, mẹ Trần chỉ có thể tận tâm mà hầu hạ, chăm sóc.
Một khắc Trần Ái Ân hạ sốt kia, mẹ Trần ôm lấy con gái mà khóc.
Con gái bà như vậy, lần sau nó gây chuyện, bà còn có thể quản, còn dám đánh nó sao? Bà sợ mình không xuống tay được, lại sợ con gái bị đánh, sinh bệnh nặng như bây giờ.Nhưng kỳ quái là, sau lần phát sốt đó, không cần ba Trần mẹ Trần lại dặn dò nhắc nhở, Trần Ái Ân cũng không dám bén mảng đến gần những “đầu trâu mặt ngựa” đó nữa.
Thái độ của con gái bà cũng giống như mọi người, đều trốn tránh xa lánh họ.Đến tận đây, mẹ Trần mới xem như có thể thở ra một hơi khe khẽ.Lúc này Trần mẹ còn chưa có ý định để Trần Ái Ân tìm một đối tượng kết hôn là quân nhân đâu.
Bà vẫn không quên trong số những người bị nhốt ở chuồng bò - cả ngày bị hồng tiểu binh đánh đập thương tích đầy mình - chẳng những có quân nhân, mà còn là quân nhân từng mang danh anh hùng kháng chiến cơ đấy.Chỉ là ba năm sau phát sinh một chuyện, làm mẹ Trần sinh ra ý niệm này.Trần Ái Ân học tốt, cũng rất thích học.Mẹ Trần đời này tuy rằng chỉ mang thai một lần, lại một thai sinh được hai đứa nhỏ là Trần Bảo Quốc và Trần Ái Ân, nhưng bà vẫn luôn cảm thấy, bà chỉ sinh được hai đứa con thì đã làm sao, người khác sinh nhiều như vậy, còn không tốt bằng hai đứa nhỏ nhà bà đâu nhé.
Từ bé, Trần Bảo Quốc đã được khen là lanh lẹ, Trần Ái Ân thì ai cũng bảo là