Còn không phải là do Lâm Kiến Quốc mang đôi giày con gái làm khiến ông già này trong lòng ghen tị khó chịu, hơn nữa bà còn đem những món rau ngâm con gái làm cho lão gửi một phần cho Lâm Kiến Quốc sao? Đã là ba của hai đứa con rồi đó, qúa keo kiệt.Lại nói, mấy thứ lần trước bà gửi qua, Lâm Kiến Quốc chắc cũng nhận được rồi nhỉ?Mấy món con gái bà làm, lão nhị và Bảo Quốc đều rất thích, đặc biệt là lão nhị.
Mỗi lần lấy đồ chua con gái muối ra, lại rang thêm ít đậu phộng, đậu nành nhắm rượu, vẻ mặt hơn hớn kia, cũng gần bằng bộ dáng khi được ăn thịt rồi.
Đồ ăn hai ba con nhà bà thích, Lâm Kiến Quốc dù không thích thì chắc cũng không đến nổi ghét bỏ đâu ha? Ăn không trả tiền đồ ăn nhà bọn họ, Lâm Kiến Quốc còn dám kén chọn sao.Lâm Kiến Quốc kén chọn? Làm gì có.
Lâm Kiến Quốc chẳng những không kén chọn, ngược lại, anh còn rất thích mấy món Trần Ái Ân làm này.“Đang làm gì đó?”Lâm Kiến Quốc ngẩng đầu vừa thấy: “Hách chính ủy? Ngồi đi, tôi viết báo cáo thôi.”“Chăm chỉ thật.” Hách chính ủy vừa lòng gật gật đầu.
Nhà Lâm Kiến Quốc là tam đại bần nông, tại thời kỳ đặc thù này cũng xem như là căn chính miêu hồng, một chút vấn đề cũng không có.
Hơn nữa, Lâm Kiến Quốc chính mình cũng chịu phấn đấu, nghiêm túc học tập cùng nghiên cứu.
Lập vài công trạng, phía trên khơi thông một chút, Lâm Kiến Quốc liền từ bài trưởng mà thăng chức lên liên trưởng.Nghe được tin này, Lâm Kiến Quốc sửng sốt một chút: “Không phải nói thăng phó liên sao?” Sao lại nhảy lớp lên liên trưởng?Hách chính ủy vỗ vỗ bả vai Lâm Kiến Quốc: “Yên tâm đi, tổ chức có kế hoạch và nhận định của mình, cậu nếu không đủ tư cách, đừng nói liên trưởng, đến phó liên cũng không đến lượt cậu.
Đúng rồi, lần này