“Hơn nữa, bộ đội chúng ta tình huống thế nào cậu cũng rõ rồi.
Trước không nói người khác, vốn là người đồng cấp với cậu, lão Đàm ấy, năm nay cũng 25 rồi mà vẫn còn độc thân đấy.
Cậu cũng nói em gái kia của Ái Trạch cũng không tồi, thôi thì nước phù sa không chảy ruộng người ngoài.
Cậu kén chọn chứ trong quân người dễ tính cũng nhiều lắm.
Tìm một cơ hội, để lão Đàm cùng cô gái… Trần Ái Ân đúng không, gặp mặt một lần đi.
Nói không chừng, cậu không thành nhưng lão Đàm lại thành đấy.
Đến lúc đó, cậu còn được mời uống rượu không chừng.Tốt xấu gì cũng là cấp dưới mình coi trọng nhất, tình huống thế nào, Hách chính uỷ sao có thể không nhìn ra trước Lâm Kiến Quốc được?Chẳng qua, cùng là chiến hữu nhiều năm, Hách chính ủy đã sớm phát hiện Lâm Kiến Quốc trong vấn đề tình cảm chẳng những trì độn, còn dong dong dài dài, hoàn toàn không có phong thái sát phạt quyết đoán, sấm rền gió cuốn như khi tác chiến.
Nếu không phải như vậy, thì làm sao cô gái tốt như Ái Trạch cuối cùng không biết thế nào lại thành em gái nuôi, vợ của anh em được.
Bằng không, có khi đã sớm cùng Lâm Kiến Quốc kết hôn ôm con rồi.Lúc này, Hách chính ủy cho rằng Lâm Kiến Quốc vẫn luôn độc thân là bởi vì tính tình chậm chạp trong tình cảm.
Cho đến sau này, khi ông nhìn thấy hình thức ở chung sau này của Lâm Kiến Quốc và Trần Ái Ân, ông mới biết: Thằng này, trước khi rõ ràng nhìn các cô gái khác làm như không thấy.
Thế mà xem cái cách theo dõi con mồi này đi, tàn nhẫn có khác gì liệp báo không, một ngụm ngậm vào là không có khả năng buông miệng nhả ra!Cho nên đối với Lâm Kiến Quốc mà nói, sự khác nhau duy nhất chính là coi trọng và nhìn như không thấy.Lâm Kiến Quốc lông mày nhăn đến độ có thể kẹp chết muỗi: “Hách chính ủy, tôi có thể tạm thời không xử lý chuyện này của Trần Ái Ân không? Huống chi, con gái nhà người ta trong lòng cũng có tính toán của mình, hai ta hôm nay ở đây thương lượng cũng vô ích.”“Sao vậy, cô ấy không thích quân nhân à”