Nữ Phụ Ở Thập Niên 70

Cậu Sao Lại Có Thể Chơi Xấu Tôi Như Vậy!


trước sau

Đại đội trưởng ngạc nhiên nhìn nhìn Dương Dương: “Thanh niên tri thức Từ trong đất làm việc thế nào chú không biết. Thế nhưng bản lĩnh chăm trẻ thì thật không tồi. Đừng nói là đội sản xuất chúng ta, phỏng chừng các đội khác đều tìm không ra đứa nhỏ thứ hai được chăm tốt như Dương Dương đâu.”

Bộ dáng trắng trắng mập mạp mũm mỉm như này, lớn lên so với heo còn còn tốt hơn.

Đại đội trưởng vẫn còn nhớ rõ, lúc Dương Dương vừa bị đưa tới thì nhỏ xíu, làn da vàng vọt, đỉnh đầu mọc không được vài sợi tóc, trông không khác gì con khỉ ốm.

Nhìn hiện tại mà xem, đã nhanh đuổi kịp bộ dáng con cháu nhà địa chủ rồi.

Trần Ái Ân muốn trợn trắng mắt, Dương Dương được như bây giờ, rõ ràng là do cô chăm tốt đó.

Nhưng lúc này Trần Ái Ân cũng không giải thích gì. Bởi vì đã xem qua nguyên nhân trong sách, Trần Ái Ân biết Từ Lệ Anh lúc ở Trần gia việc làm không nhiều, nhưng trước mặt người bên ngoài, lời nói lại một chút cũng không ít.

Vì thế, người trong đội sản xuất đều biết, thanh niên tri thức Từ vì muốn chăm sóc tốt cho đứa nhỏ Dương Dương này mà phí không ít tâm tư, động đủ cân não. Chỉ kém không cắt thịt đút máu mà đem Dương Dương nuôi cho béo lên.

Cũng may trời cao không phụ “người có tâm”, với bộ dáng khỏe mạnh hiện giờ của Dương Dương, Từ Lệ Anh tỏ vẻ, cô xem như không phụ lòng Lâm Kiến Quốc đang ở tiền tuyến bảo vệ quốc gia, không có lấy không một nửa công điểm này.

Đến nỗi Trần Ái Ân - hoàn toàn là nhờ phúc thân phận dì nhỏ của Dương Dương mới chiếm hầm cầu không ị phân, không cần làm việc còn có thể lấy không một nửa công điểm, Dương Dương đã có thanh niên tri thức Từ chiếu cố,.

Người cùng người không thể so, ai bảo chính mình không có phúc khí, có chị là Trần Ái Trạch chứ.

Trần Ái Ân không nghĩ vãn hồi danh dự làm gì, về sau Dương Dương chỉ do cô một người trông, Dương Dương trường tốt như vậy rốt cuộc có công lao của cô hay không, thời gian sẽ chứng minh hết thảy.

Nghĩ đến thập niên 70 vật tư thiếu thốn, các nơi đều tồn tại tình huống ăn không đủ no mặc không đủ ấm, Trần Ái Ân chính là coi trọng một nửa công điểm bị chia cho Từ Lệ Anh. Một nửa công điểm này không chỉ là tiền mà còn là lương thực, là đồ cứu mạng đó!

Chờ lấy được toàn bộ công điểm, tay có thừa lương, trong lòng không hoảng hốt, cô mới có thể trù tính chuyện về sau. Như là chuyện ba Dương Dương đến đây, cũng Từ Lệ Anh phong hoa tuyết nguyệt, xuân tình nhộn nhạo chẳng hạn.

Mẹ Trần đem Trần Ái Ân, Dương Dương đưa đến nhà liền lấy bắt đầu cầm dụng cụ nhà nông ra ruộng.

Trần Ái Ân bóp nộn móng vuốt nhỏ mập mạp của Dương Dương: “Dương Dương à, con nói xem nếu con vẫn còn sống, Từ Lệ Anh còn nguyện ý làm mẹ kế, gả cho… cha ruột của con không?” Dương Dương có phải con ruột của Lâm Kiến Quốckhông, cô cũng không rõ, tạm thời không thể nói Lâm Kiến Quốc là cha ruột Dương Dương được.

Dương Dương gì cũng nghe không hiểu, cái miệng nhỏ mím lại, chỉ cho là Trần Ái Ân đang chơi đùa cùng mình, vì thế lộ ra phần lợi hồng nộm, hướng về phía Trần Ái Ân “vô xỉ” (không răng) mà cười.

“Ôi, cũng là dì ngớ ngẩn. Có thể hay không thì chờ đến lúc ba con
về thăm con rồi quan sát một chút biểu hiện của Từ Lệ Anh, dì chẳng phải sẽ biết sao, rằng con cùng Từ Lệ Anh có duyên mẫu tử hay không.”

Tiểu Dương Dương ngáp một cái, rút một tay về, ngón cái đưa vào miệng mút, cựa quậy vài liền ngủ. Còn một móng vuốt nhỏ khác, Dương Dương tỏ vẻ, nó hào phóng mà để lại cho “ma ma” chơi.

Dương Dương ngủ, Trần Ái Ân không tiếp tục chọc Dương Dương nữa. Để đứa nhỏ ngủ ở trên giường đất một mình rồi dùng gối đầu đem Dương Dương vây lại. Sau khi bảo đảm Dương Dương an toàn, Trần Ái Ân đem quần áo rách đến không thể cứu nổi của người trong nhà ra, chuẩn bị kim chỉ, một giấy không được nghỉ đính lên nhau.

Dựa theo ký ức nguyên chủ lưu lại, Trần Ái Ân biết, dù tranh thủ lúc đứa nhỏ ngủ, nàng cũng làm không xong việc nhà.

Lúc này không có nhà máy, có cũng không mọc lên khắp nơi như sau này, quần áo đều là mua miếng vải rồi tự mình dung kim may, điều kiện tốt một chút chính là hỏi hàng xóm mượn cái máy may dẫm dẫm.

Thật ra quần áo xem như còn dễ làm, phiền toái nhất chính là làm giày. Đế giày đều là một khối bố một khối bố một chút một chút dính lên, đóng bẹp, cuối cùng lại trùm mặt giày lại. Cơ hồ làm một đôi đế giày phải mất thời gian ít nhất một ngày.

May mà Trần gia không nhiều người lắm, tính cả Trần Ái Ân cũng chỉ có bốn người. Dương Dương còn nhỏ, không mang giày, vấn đề không lớn. Nếu muốn làm giày cho Dương Dương cũng dễ hơn nhiều, đế giày đóng mỏng một chút đều không sao cả.

Trần Ái Ân tưởng chỉ mới một chốc, nhưng eo lưng nhức mỏi nói cho cô biết cô đã ngồi như vậy rất lâu rồi. Làm một cái đế giày, tay đều sưng đỏ.

“Ôi…” Trần Ái Ân hít hà một hơi, sinh hoạt như này thật sự không quen chút nào.

Thật hoài niệm vài chục năm sau, muốn gì đều có thể ra tiệm mua.

“Ái Ân, Ái Ân, cậu có ở nhà không, mở cửa cho tôi.”

Trần Ái Ân vừa buông đế giày làm một nửa xuống, cửa nhà đã vang lên thanh âm bất mãn của Từ Lệ Anh. Dương Dương đang ngủ dường như là bị quầy rầy tới, nhíu nhíu lông mày nhỏ, rầm rì muốn khóc tỉnh. Trần Ái Ân vội vàng vỗ nhẹ vài cái, sau khi lần nữa dỗ Dương Dương ngủ yên mới đi ra ngoài cửa: “Lệ Anh, cậu nhỏ giọng chút. Dương Dương đang ngủ, cậu lớn tiếng như vậy, đánh thức Dương Dương, nó lại khóc.”

Mặt Từ Lệ Anh vốn dĩ trắng nõn, lúc này lại đỏ bừng lên, chỉ nhìn không sờ cũng có thể đoán được mặt cô lúc này nóng rát khó chịu thế nào: “Trần Ái Ân, hai ta là bạn tốt, cậu sao lại có thể chơi xấu tôi như vậy!”

Truyện convert hay : Thiên Thần Điện Tiêu Thiên Sách Cao Vi Vi

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện