"Hứa Sí." Khi cô ngẩng đầu lên nhìn anh, đôi mắt tràn đầy ánh sáng lấp lánh: "Cậu giống như mẹ tớ vậy."Anh kìm lại lời nói, khi nhìn thấy dáng vẻ Ôn Du cười khúc khích, đầu óc anh đột nhiên trống rỗng, không biết có phải vì giữa trưa nắng gắt chiếu sau lưng hay không, một luồng khí nóng bỏng từ dưới lòng bàn chân dâng lên trong người, khuôn mặt Hứa Sí hơi đỏ lên.Anh cắn răng: “Giống thì giống, tớ đi đây.”Vừa nói ra những lời này được mấy giây ngắn ngủi, trong đầu anh còn tưởng tượng rằng cô sẽ giữ anh lại, không ngờ Ôn Du không chút nghĩ ngợi liền gật đầu: "Được, tạm biệt."Nhóc ranh.“Bye.”Anh bất đắc dĩ vẫy tay với cô, ngay khi Ôn Du quay người đi anh liền ngẩng đầu lên lạnh lùng nhìn Lý Dương Phàm đang giả vờ như mình không tồn tại, khóe miệng nhếch lên khiêu khích.Lý Dương Phàm: … Không dám đụng, không dám đụng.“Rất xin lỗi, để cậu chờ lâu.
Để tớ xem lại câu đó.”"Không cần đâu, bạn học Ôn Du!" Cả người Lý Dương Phàm run lên, lui về phía sau một bước: "Tớ vừa mới nhận ra, chợt hiểu được! Cậu mau đi ăn trưa đi!"“Được.” Ôn Du gật đầu, đột nhiên nghĩ tới cái gì đó, vô thức chạy tới cửa kêu lên với bóng dáng của Hứa Sí: “Đừng quên tới hỏi bài tớ đó!”Anh không quay đầu lại, giơ tay làm động tác “OK”, bóng của thiếu niên cao lớn bị ánh nắng kéo dài, giống như một mũi tên sắc nhọn.Cũng bởi vì lúc này Ôn Du không nhìn thấy, cho nên anh mới có thể không kiêng nể gì cười híp mắt.Sau giờ nghỉ trưa nhàm chán dài đằng đẵng chính là tiết thể dục một tuần một lần.Học sinh cấp ba luôn bị việc học nặng nề áp bức trong thời gian dài, vất vả lắm mới có được một khoảng thời gian tự do ngắn ngủi, chưa đợi tiếng chuông vang lên thì toàn bộ đã chạy tới sân thể dục, ngay cả người từ trước đến nay có tính cách trốn tránh là Hạ Tiểu Hàn cũng nhịn không được nổi hứng làm thơ nói: "Tiểu Du, đây chính là cái gọi là bị nhốt trong lồng lâu, được thả về tự nhiên đấy."“Là “lồng chim" đấy.”Ôn Du nhìn các bạn học chạy tứ tán như chim trên sân thể dục, tự dưng nhớ tới lúc hai chân mình bị tàn tật.
Lúc ấy chuyện cô khát vọng nhất chính là trở lại trường học cùng bạn cùng lứa đi lại trên sân thể dục, nhưng hiện thực thì chỉ có xe lăn lạnh như băng và bệ cửa sổ lẻ loi trước mắt.Sau khi tới nơi này cô mất đi rất nhiều, nhưng cũng có được khả