Hứa Sí cảm thấy vô cùng buồn chán,ngồi đếm đến một trăm con cừu cũng chưa đợi được Ôn Du từ văn phòng đi ra.Anh biết cô thường xuyên đến văn phòng hỏi bài giáo viên vào giờ tự học buổi tối, vì thế từ chối lời mời chơi game hút thuốc của đám bạn xấu, một mình đứng ở cầu thang cạnh văn phòng chờ cô.Lúc trước ở trong phòng học không cảm nhận được, hiện tại khi anh đứng ở bên ngoài mới chính thức cảm nhận cái lạnh thấu xương của mùa đông giá rét.
Huống chi chỗ này còn là lỗ thông hơi hành lang, gió kết bè kết đội tạo thành một đoàn đấu đá lung tung, khiến anh không thể không rút toàn bộ khuôn mặt vào trong khăn quàng cổ.Điều này làm cho Hứa Sí không khỏi nhớ tới cô gái luôn mặc quần áo mỏng manh kia, gần đây nhiệt độ không khí đột nhiên giảm xuống, mỗi ngày cô còn không biết mệt đi đi lại lại phòng học và văn phòng, lạnh biết bao nhiêu.Vì thế khi Ôn Du đi ra khỏi văn phòng lên cầu thang thì thấy được cảnh tượng như vậy - thiếu niên mặc áo khoác đen đeo khăn quàng cổ màu nâu che khuất hơn nửa khuôn mặt, chỉ có hai con mắt đen kịt lộ ra bên ngoài, khi nhìn thấy cô thì lấp lánh hơn một chút.Khăn quàng cổ che khuất khóe miệng nhếch lên của anh, cũng làm cho giọng Hứa Sí trầm thấp: "Thật trùng hợp, sao cậu lại ở đây?"Khi đó Ôn Du còn không biết, rất nhiều cuộc gặp gỡ thời niên thiếu nhìn như trùng hợp nhưng thật ra đều là một bên trong đó cố ý sắp đặt.
Cô ôm một đống sách bài tập trong lòng ngẩng đầu lên, nhìn ánh chiều tà còn sót lại cháy trong đôi mắt thiếu niên, cô cong mi mắt đáp: "Tớ mới hỏi bài từ văn phòng ra, cậu thì sao?"Hứa Sí nhíu mày, hai tay đút túi tựa vào tường: "Hóng gió."Đó là một lý do thoái thác rất phù hợp với tính cách của anh.
Ôn Du không hề nghĩ ngợi gì gật đầu, còn không đợi cô phát biểu bình luận, Hứa Sí đã bước đôi chân dài tới gần, sau đó đoạt lấy chồng sách của cô rồi ôm vào trong tay.Khác với mùi khói quanh quẩn trên người lúc trước, lúc này đây Hứa Sí đi tới mang theo một cơn gió nhẹ cùng mùi thơm trong sạch mát mẻ của nước giặt quần áo, anh không nói chuyện, dùng ánh mắt ý bảo cô lên lầu."Cảm ơn cậu."Lúc Ôn Du ở chung với anh tâm tình luôn rất tốt, vừa đi vừa hăng hái bừng bừng nói với anh những chuyện thú vị diễn ra gần đây, giọng nói êm dịu mềm nhẹ như sương mù bao phủ bên tai, nói xong còn tự chọc cười chính mình, sau đó bị gió lạnh xông vào cổ họng làm cho nhỏ giọng ho khan.Hứa Sí thì im lặng nghe, nhếch khóe môi lên theo tiếng cười trong trẻo của cô.
Trên bìa sách