Sau khi mở cửa vào nhà, Ôn Du khó tránh lại bị Tống Khiết quở trách một hồi, nhưng bà ta hiển nhiên lười phải phí quá nhiều tâm tư ở trên người con gái nuôi, huống chi Ôn Du càng kém cỏi thì lại càng có thể tôn lên sự nổi bật của con gái bà ta, người mẹ nuôi là bà ta vô tư dâng hiến.
Bà ta chỉ mong sao cô gái này xảy ra sự cố, thế là sau khi càm ràm vài câu liền tiếp tục cắn hạt dưa xem phim truyền hình.Ôn Du không để ý đến bà ta, trực tiếp đi vào trong phòng, ngay lúc cô đang mở quà ra thì lập tức sững sờ.Trong hộp lớn là một chiếc khăn quàng cổ màu nâu nhạt yên lặng nằm trong đó, một chiếc áo len màu hồng và ác khoác màu trắng, thẩm mỹ của thẳng nam điển hình, nhìn từ chất liệu cùng kiểu dáng thì giá cả tuyệt đối không rẻ.Ở trên quần áo đặt một tấm thiệp tiện lợi màu hồng nhạt, chàng trai hiển nhiên muốn nghiêm túc viết chữ đẹp mắt một chút nhưng lại tạo ra một loại rồng bay phượng múa chẳng ra cái gì cả: “Quần áo đã giặt qua, có thể trực tiếp mặc.”Cô cắn môi dưới cười cười, cẩn thận dán nó lên bàn học, lại kìm lòng không được mà nghĩ, sao anh lại thích màu hồng phấn như vậy chứ.*So với Ôn Du thì Hứa Sí có vẻ căng thẳng hơn nhiều.Anh lo lắng không yên trở về nhà, những cái khác cũng không có chạm vào, duy chỉ cầm lấy một chiếc hộp nhỏ màu trắng về phòng ngủ, đang xoắn xuýt hồi lâu sau mới kiềm chế trái tim đang đập thình thịch mở nó ra.Bên trong chứa một bìa quyển sổ da trâu thật dày và một bộ bút trung tính Bách Nhạc, trừ cái đó ra thì không còn thứ khác.
Anh mơ hồ có chút thất vọng, nhưng vẫn không khống chế được vui sướng trong lòng nhẹ nhàng mở nó ra.Khiến anh không nghĩ tới chính là, trên trang bìa lại dùng chữ Khải tinh tế viết một đoạn văn, Hứa Sí nghiêm túc đọc từng chữ một, bất giác như ngừng thở.“Hứa Sí, chào cậu!Thật xin lỗi, tớ không có thứ gì quý giá hơn nữa có thể tặng cho cậu.
Vào ngày sinh nhật của cậu, món quà của tớ chỉ có những đồ dùng chẳng hề quý giá của văn phòng và một trò chơi vượt ải có lẽ không hề thú vị.Đời người tựa như một hồi thăng cấp trôi giạt nhiều người mạo hiểm, mỗi một ngày đều là một đoạn trải nghiệm không thể tưởng tượng được, mỗi một lần rèn luyện đều là một loại trưởng thành khắc cốt ghi tâm.
Tớ có thể làm bạn với cậu đi chung đường chỉ ba năm ngắn ngủi, nhưng cấp ba là thời điểm chúng ta cách khát vọng gần nhất, khả năng vô hạn có thể với tay tới.Cậu đã từng nói với tớ rằng muốn học tập, không biết đó có phải là lời nói dối hay không.
Nhưng nếu như cậu bằng lòng, tớ muốn giúp cậu tạo ra một tương lai tốt đẹp hơn.Hy vọng cuốn sổ này có thể cùng cậu đi qua thời gian học tập gian nan nhất, cũng hy vọng khi cậu nhìn thấy tớ, có thể nhớ đến