Sau đó, dưới con mắt "trẻ con dễ dạy" của Hứa Sí, cô ấy giả vờ đau bụng rồi lặng lẽ trốn khỏi đoàn đang chạy mùa đông.“Thể lực của cậu cũng yếu quá rồi.” Anh cười bất đắc dĩ: “Cậu ăn bánh mì chưa?”"Tớ đã ăn hết từ lâu! Tớ thích nhất là bánh mì bơ mứt hoa quả, mềm mềm chua chua ngọt ngọt, có thể khiến cả người trở nên sảng khoái.” Cô bị đồ ăn ngon gợi lên hứng thú, nhất thời quên cả đôi chân đang mỏi nhừ: "Nếu sau này có thời gian, nhất định tớ sẽ đãi cậu một bữa thịnh soạn."Ôn Du chạy chậm, họ gần như tụt lại phía sau tất cả học sinh trong trường, mặc dù thể lực cô không đủ, nhưng cô quyết tâm không nhận thất bại, cô thà nín thở chạy hết quãng đường chứ không bỏ cuộc giữa chừng.Hứa Sí biết sức Ôn Du không theo kịp, cũng không dư sức để nói chuyện, chỉ yên lặng chạy theo cô, thỉnh thoảng lặng lẽ liếc cô một cái.Lúc này, tóc mái của Ôn Du bị gió thổi lên, lộ ra vầng trán trắng nõn.
Gió lạnh mùa đông khiến mặt cô tái nhợt, lộ ra một chút dịu dàng nhìn thấy mà thương, trái cổ Hứa Sí khẽ nhúc nhích, nhưng không nói gì.Anh lặng lẽ nheo mắt liếc nhìn mấy lần, không ngờ lại bắt gặp ánh mắt vô tình lướt qua của Ôn Du nên vội vàng quay mặt đi, tim đập thình thịch.“Cậu đừng nhìn tớ.” Đối với chuyện này cô cũng không nghĩ nhiều, chỉ nhẹ nhàng thở ra một hơi: “Bây giờ tớ rất xấu.”Cứ như vậy họ từ từ đuổi theo nhóm học sinh đi trước chạy đến cuối cùng, khi kết thúc một vòng đã gần đến giờ vào lớp.
Ôn Du đỡ gốc cây nghỉ ngơi một lát, cố gắng cười với anh: "Cảm ơn cậu đã chạy cùng với tớ.
Giờ học sắp bắt đầu rồi, cậu về lớp đi."Hứa Sí không nhúc nhích, cúi đầu nhìn những bóng cây loang lổ trên sàn gạch dưới chân, thật lâu sau mới ngước mắt lên, trầm giọng nói: "Tớ đã nghĩ kỹ câu trả lời về vấn đề hôm qua rồi."Ôn Du kinh ngạc ngẩng đầu nhìn anh, ý thức được “vấn đề" trong miệng anh hẳn là chuyện tương lai muốn làm gì.Trong bản gốc, khi còn học cấp ba Hứa Sí ngoại trừ yêu đương với nữ chính thì chỉ có đánh nhau, anh được miêu tả là một thiếu niên ngông cuồng phóng túng, tiêu xài hoang phí, hoàn toàn không dính dáng gì đến học hành và sự nghiệp.
Sau khi tốt nghiệp, tác giả đã biến anh thành một chủ tịch trẻ tuổi đầy triển vọng và tài năng chỉ bằng một cái búng tay, chuyện này thật sự không logic chút nào."Tớ muốn trở thành một doanh nhân, không phụ thuộc vào công việc kinh doanh của gia đình, còn phải thành công hơn bố tớ nữa." Đôi mắt u ám vốn có của cậu thiếu niên dường như chứa đựng ngọn lửa, hiện lên chuỗi ánh sáng dịu dàng: “Tớ rất thích