“Ngày đầu tiên học hành tất nhiên là tâm trạng không vui sẽ chiếm phần lớn.
Nhìn những điểm kiến thức phức tạp cùng những công thức rối rắm như con rết, tớ cảm thấy mình giống như một đứa ngốc, nhưng khi nghĩ đến một ngày nào đó có thể đuổi kịp cậu, thì tớ lại cảm thấy rất vui vẻ.Bạn bè của tớ, họ hiểu được cách nghĩ của tớ về việc bắt đầu chăm chỉ học hành, sau đó cười nhạo tớ một trận, còn đặt cược năm hào nói rằng tớ sẽ không trụ nổi một tuần.Đợi đám người đó sau này có người cô gái mà họ thích, tớ cũng sẽ cười nhạo họ như thế này.”Hứa Sí vừa viết vừa nghĩ, tuyệt đối không được để Ôn Du nhìn thấy những nội dung này, nếu không mặt mũi của anh sẽ hoàn toàn bị mất sạch.
Câu cuối cùng anh còn đặc biệt viết rất nghiêm túc, đặt bút cũng nặng hơn, viết xong nhìn vào năm chữ “cô gái mà tôi thích”, vành tai đỏ bừng.Còn nữa đó là...!so với nét chữ ngay ngắn khuôn khổ của Ôn Du thì nét chữ của anh giống như nét vẽ nguệch ngoạc vẽ bậy vẽ bạ của đứa trẻ mười tuổi, xiêu xiêu vẹo vẹo chẳng ra làm sao cả.Tại sao cô có thể ưu tú như vậy kia chứ.Hứa Sí thở dài một hơi, chiếc bút bi khéo léo xoay giữa những ngón tay mảnh khảnh, vẽ một vòng cung thoáng qua.
Sau đó lại nghiêm túc bổ sung thêm một câu: “Cậu cứ yên tâm chạy về phía trước, sớm muộn gì tớ cũng đuổi kịp cậu.”*Cuối cùng cũng chống chọi qua giờ tự học buổi tối dài lê thê đầy nhàm chán, Hứa Sí ôm lấy quyển sách toán, đi thẳng đến cửa phòng học lớp A7.Thật ra, sau khi đọc qua một lượt chương đầu tiên, anh đại khái có thể hiểu được các điểm kiến thức của chương này.
Nhưng đi hỏi bài môn toán là lý do duy nhất hiện nay mà anh có thể tiếp xúc với Ôn Du gần hơn một chút, vì vậy Hứa Sí dứt khoát chọn câu hỏi tư duy khó nhất trong phần các câu hỏi luyện tập ở cuối chương để đi hỏi cô.Lúc cô đi ra khỏi phòng học, trên mặt mang theo nụ kinh ngạc vui mừng, cong cong miệng nói với anh: “Chúng tớ mới nhắc đến cậu xong thì cậu lại xuất hiện, thật trùng hợp.”Hứa Sí cụp mắt nhìn cô, trong lòng khẽ động, cười nhẹ một cái: “Nói cái gì về tớ đấy?”“Nói cậu rất được lòng người khác.” Ôn Du nghĩ tới vẻ mặt kinh ngạc của Lư Vi Vi khi nhìn thấy Hứa Sí, mím môi tiếp tục hỏi: “Tìm tớ làm gì đấy?”“Tớ có một đề toán không biết làm.”Cô cầm lấy quyển sách toán, nó thực sự là một cuốn sách rất phù hợp với tính cách của Hứa Sí.
Học kỳ này đã sắp đến cuối kỳ rồi, nhưng sách giáo khoa của anh vẫn còn mới tinh, một chút nếp nhăn cũng không có, gần như y nguyên như lúc mới mua.Các câu hỏi phần luyện tập sau giờ