Phòng kí túc xá của Ôn Du có bốn người, điểm khác biệt với hai người đó chính là hai bạn học còn lại đều lại những học sinh mũi nhọn của lớp, đen đen gầy gầy kêu Lâm Hạ, ngũ quan đoan chính, mang mắt kính còn lại là Lư Vi Vi, ngày thường ở chung tuy rằng không chọc phá lẫn nhau nhưng tóm lại vẫn có vài phần ngại ngùng.
Lư Vi Vi cùng nguyên chủ quan hệ không tốt lắm, hai người ở trong phòng đối chọi ngay gắt đã là chuyện thường ngày, lúc này thấy nàng ôm về một chiếc áo khoác, theo quán tính châm chọc nói: " Nha, nha đầu nghèo rốt cuộc mua quần áo mới?"Nguyên chủ ở nhà không được sủng ái, từ nhỏ đến lớn quần áo mới không có quá vài món, phần lớn là đồ mà người thân hay con cái họ không cần nữa.
Ôn Du trước kia buồm xuôi gió thuận, còn không có bị người như vậy thẳng thừng đả kích, trong lúc nhất thời thế nhưng có chút mới lạ, ô nhu đáp: "Không phải của tôi.
"" Tôi biết ngay mà" Lư Vi Vi cười lạnh tiếng, ngữ điệu kéo dài " Cô hôm nay sao tự dưng lại có nhã hứng phá tiền"Vẫn luôn ngồi trên giường đọc sách, Lâm Hạ cũng không nghe nổi nữa: " Nhà cô ở biệt thự lái bảo mã (BMW) à? Tích đức trên mồm đi"" Cô không nhìn ra sao? Đây là quần áo của nam nhân nha.
Người ta bảo tiểu Du giúp giặt hộ quần áo, không giống ai đó, lớn như thế rồi còn không có ai theo đuổi.
" Hạ Tiểu Hàn nhăn mặt làm mặt quỷ về phía cô ta, không để ý tới sắc mặt trắng bệch của Lư Vi Vi, sau đó quay đầu nhìn Ôn Du, " quần áo mùa đông không dễ khô, mình mới mua một cái máy sấy, cậu giặt xong có thể dùng nó.
"Ôn Du ngoan ngoãn gật đầu, cô cũng phải đồ ngốc, có thể nhìn ra tiểu Hàn đối với cô là thật sự tốt, trong nguyên tác, nguyên chủ đã làm bao nhiêu chuyện bất lợi, cô ấy có thể lựa chọn tha thứ, điều này thể hiện tình cảm sâu đậm.
Cô hiện tại không phải Ôn Du vô tâm vô phổi kia, tự nhiên phải bảo vệ thật tốt người bạn duy nhất này của mình.
Phía sau, Lục Vĩ Vĩ vẫn