28.
Chớp mắt đã tới ngày kêu gọi đầu tư.
Dường như Lâm Kỳ rất thích mặc váy trắng, nhưng đúng là màu trắng rất hợp với cô ả.
Nhìn thấy tôi, cô ả mỉm cười thật dịu dàng. Cứ như tôi không phải là đối thủ cạnh tranh mà chỉ là người chị gái đã lâu không gặp của ả.
Công ty tham gia kêu gọi đầu tư không tính là ít, nhưng kỳ thật tôi biết rõ cú chốt sẽ là cuộc cạnh tranh giữa tôi và Lâm Kỳ.
Hai chúng tôi, một là nhãn hiệu vừa mới xuất hiện nhưng có thực lực mạnh đến bất ngờ.
Còn một là nhân tình của Tổng Giám đốc.
Lâm Kỳ tiến lên phát biểu trước.
Quả nhiên… cô ả đã rất cố gắng.
Nhưng trừ cố gắng thì chẳng có gì nổi bật cả, thậm chí còn chẳng bằng mấy công ty hạng hai.
Song Lâm Kỳ là một người rất kỳ quái, rõ ràng chẳng hoàn mỹ một chút nào, nhưng cô ả có thể khiến người ta chỉ chú ý tới ưu điểm của mình.
Sau khi cô ả phát biểu xong thì đến tôi.
Đứng ở trung tâm của mọi ánh nhìn làm tôi có phần hoảng hốt.
Bao nhiêu từ ngữ đã nghĩ sẵn trong đầu từ sớm chợt xoắn cả vào nhau.
Tôi nhìn bóng cây rậm rạp bên ngoài cửa sổ, hàng ngô đồng lay động theo từng cơn gió nhẹ,
Tôi nghĩ rất nhiều, nhiều lắm…
Khi còn bé, tôi liều mạng học tập thật giỏi chỉ vì muốn được ba công nhận.
Bạn bè nói tôi mập, tôi bèn ăn uống ít lại, hậu quả là phải nhập viện, nhưng chẳng ai đến thăm tôi cả.
Tôi chẳng có thời gian giải trí, bốn giờ sáng tôi sẽ thức dậy rèn luyện hình thể trước gương, còn nghiên cứu xem mình phải cười như thế nào mới xinh nhất, lúc nào tôi cũng phải đeo cho mình một gương mặt giả tạo để đối nhân xử thế.
Học chơi vĩ cầm, học thư pháp, học khiêu vũ… Tôi muốn mình phải thật ưu tú, thật xuất sắc.
Chỉ cần đủ xuất sắc thì tôi sẽ không đánh mất thứ gì cả.
Nhưng đến cuối cùng, tôi lại trắng tay.
Song dù cho xương cốt có bị vỡ nát thì tôi vẫn phải vực dậy gắn chúng lại với nhau…
Đến bao giờ cuộc sống như thế mới kết thúc đây?
Có thể nào đừng để tôi thất bại nữa được không?
Phần trình bày của tôi kết thúc… Tiếng vỗ tay vang dội cả khán phòng.
Tất cả mọi người đều khuất phục, đây là trạng thái tốt nhất mà tôi có thể làm được, dẫu sao thì tôi cũng đã luyện tập trước gương hàng vạn lần rồi mà.
Chỉ có một người vẫn ngồi im ở đó, chính là Cố Lãnh Đình ngồi ở vị trí trung tâm.
Anh ta bắt đầu tổng kết đợt kêu gọi đầu tư lần này.
Chẳng qua anh ta vừa lên tiếng đã nhắc tới phương án của Lâm Kỳ, tôi nghe xong, tâm trạng như rơi xuống hố băng sâu muôn trượng.
Chẳng lẽ… lại thất bại hay sao?
Cứ hết lần này tới lần khác… xương cốt của tôi đã bể nát cả rồi.
Tại sao xác suất 0,37%
lại ở bên phía tôi chứ?
Tôi ngước lên chống lại ánh mắt đầy chế nhạo của em gái.
Thậm chí cô ả không cần châm chọc tôi đâu, chỉ cần dịu dàng nhìn tôi thôi cũng đủ để tôi sụp đổ rồi.
Dường như cô ả đang muốn nói: “Chị à, tôi lại đẩy chị xuống địa ngục lần nữa rồi phải không?”
Tôi cố gắng chống đỡ ngồi trên ghế với cơn đau thắt từ dạ dày, hồn vía như bay đến tận nơi nào rồi.
Tôi sắp không nghe được những lời Cố Lãnh Đình nói nữa.
Tôi chỉ nghe anh ta tán dương Lâm Kỳ, nói rằng anh ta có thể nhận thấy lòng nhiệt huyết của người chuẩn bị phương án này, tuy còn thiếu sót nhưng đấy là tác phẩm tốt nhất mà anh ta từng thấy.
Nói xong, người đàn ông ngồi ở vị trí trung tâm ấy mân mê chiếc nhẫn trong tay một lúc, sau đó anh ta nhìn sang phía tôi.
“Nhưng mà, công ty mà tôi muốn ủy thác cho hạng mục lần này… Tôi sẽ giao cho cô Lâm Hà.”
Tôi ngẩng phắt lên.
Câu nói của Cố Lãnh Đình khiến phòng họp không ngừng xôn xao.
Lâm Kỳ đứng bật dậy.
Tôi nghe Cố Lãnh Đình nói tiếp: “Cô Lâm Hà, phương án của cô hoàn hảo đến mức tôi không thể nào từ chối được. Tôi là một thương nhân, vì vậy tôi rất thưởng thức phương án của cô, mong cô sẽ làm được những gì cô đã nói.”
Anh ta đi tới bắt tay tôi.
Tôi lập tức nở một nụ cười công nghiệp.
Chẳng biết tiếng vỗ tay vang lên tự khi nào, hình như đã rất lâu rồi những ánh mắt đầy tán thưởng ấy mới lại nhìn về phía tôi.
Chỉ có Lâm Kỳ đứng đó, cô ả đỏ mắt nhìn Cố Lãnh Đình rồi tức giận chạy ra ngoài.
…
Ánh mắt tôi nhuốm vẻ thảng thốt.
Giống như tôi trông thấy mình của nhiều năm về trước… Cô gái nhỏ bị nhấn đầu vào bồn cầu, cô gái nhỏ run rẩy co người lại…
Cô gái ấy hỏi tôi: Lâm Hà, cô thắng rồi chứ?
Tôi nghĩ là tôi thắng rồi.
Nhưng không phải thắng Lâm Kỳ, mà là thắng vận mệnh của chính mình.