9.
“Vậy rồi sao? Chị chia tay với Tưởng Thư Hoài rồi à?”
Trên sân thượng của trường học, tôi và một cậu con trai đang uống chung ly cafe trong tay.
Cậu ta tên Lục Chiêu, là đàn em khóa dưới của tôi.
Tuy nhỏ tuổi hơn, nhưng cậu ta là một trong số ít những người bạn đối xử thật lòng với tôi.
Bởi vì chúng tôi quen nhau vào cấp ba nên cậu ta đã từng thấy dáng vẻ thảm hại của tôi khi tôi bị bạo lực học đường, và chính cậu ta cũng là người đã giúp đỡ tôi, còn trả thù đám học sinh nữ đã bắt nạt tôi nữa.
Tôi cúi xuống lau đi vệt cafe bên khóe môi.
Tình huống thế kia thì ngày Tưởng Thư Hoài nói lời chia tay không còn xa nữa đâu.
“À đúng rồi, mấy hôm nay em gái chị hay đến tìm tôi lắm.”
Lục Chiêu duỗi lưng, cười hì hì với tôi.
…
Bây giờ nếu bảo tôi nhớ lại khi ấy thì tôi nhất định sẽ cảnh giác câu nói của Lục Chiêu.
“À đúng rồi, mấy hôm nay em gái chị hay đến tìm tôi lắm.”
Bởi vì chẳng biết từ khi nào mà mỗi khi tôi và Lục Chiêu nói chuyện,
bóng dáng của Lâm Kỳ đã dần dần xuất hiện nhiều hơn trước.
Sau khi không liên lạc được với Tưởng Thư Hoài, người thường xuyên nói chuyện với tôi nhất chính là Lục Chiêu.
Cuộc sống của tôi vẫn bộn bề nhiều việc như cũ, tôi có rất nhiều cuộc thi phải tham gia.
Bởi vì tôi đâu phải chỉ sống nhờ vào tình yêu, tôi phải cố gắng hoàn mỹ ở mọi góc độ thì mới có thể giữ vững những thứ mình đã dày công gây dựng.
Cuộc sống như vậy mệt chết đi được, nhưng thật ra tôi vẫn luôn quanh quẩn trong cuộc sống ấy. Tôi chưa từng oán trách bất kỳ điều gì, cho đến ngày tôi tham gia vào một cuộc thi diễn thuyết.
Chuyện xảy ra trong hậu trường đã khiến tôi cảm thấy cuộc sống của mình chẳng khác nào một trò hề.