Đương nhiên là Tử Hàn rất ngạc nhiên về sự xuất hiện của bọn họ, ai mà ngờ được bọn họ lại ở trong nhà anh mà lại hỏi anh ở đây làm gì nhưng dù sao đi nữa cũng cần phải tùy cơ ứng biến, anh ung dung trả lời như thể đây là việc đương nhiên :
-" Máy tính nhà tao hư, sang đây chơi nhờ."
Cô không thể đoán được anh cô lại có bộ não lầy lội tới mức đó, có chó nó mới tin.
-" Tại sao lại có mình mày biết nhà chị Đại được? Thôi khỏi giấu! Hai người là anh em chứ gì! "_ Kiến Hào đại diện cho những người còn lại lên tiếng.
Nghe đến đây, cô xoay ghế lại, tay chống cằm, mở miệng phát biểu :
-" Biết từ bao giờ? "
" 15s trước. "_ Kiến Hào nghiêm túc trả lời.
Đấy! Cô nghĩ cấm có sai, trong lúc bộ não bọn họ đang cố tổng hợp thông tin thì bọn họ chối cùng cũng đã chịu để ý đến họ của anh và cô. Một pha xử lí kiểu Mĩ, xem như Kiến Hào thông minh.
-" Tốt! "_ cô thong thả đáp lời theo cách công thức hóa giọng nói.
Anh cô lại không hiểu, chẳng phải là bảo anh giấu sao? Sao bây giờ lại huỵch toẹt ra rồi. Từ đầu tới cuối đều là chủ ý của cô. Nhưng anh cô lại không biết cô vốn dĩ không định cho họ biết chỉ là cô quên mất anh cô đang ở nhà, mà chuyện này nói ra thì mất mặt lắm thôi thì cứ làm cho người khác nghĩ đây là chủ ý của cô thì hơn.
Cô kết nối camera với phòng bếp để David tóm tắt lại mọi chuyện cho anh cô hiểu, cô lười mở miệng, cô chính là kiểu người nói nhiều mỏi miệng - nói ít tiết kiệm năng lượng của nhân loại. Nói hay không nói còn phải phụ thuộc vào tâm trạng của cô. Con người cô thuộc kiểu lạ - sáng nắng, chiều mưa, trưa mát, có vẻ như cô là motif người hành động theo cảm xúc nhưng khác là cô kiềm chế tốt hơn.
Thông qua camera cô có thể thấy 3 nhỏ bánh bèo đang bám riết lấy David, đầu cô chảy 3 vạch hắc tuyến, cô làm sao biết được chúng nó mê trai đến vậy, chẳng biết phải để mặt mũi đâu cho vừa.
Cô đằng đằng sát khí, âm u hóa giọng nói :
-" Tụi bây hết thuốc chữa rồi! Tụi bây có 3 phút để rời khỏi đó, không thì tao sẽ xuống đó lôi đầu tụi bây lên."
Bọn con trai cùng anh cô vỗ tay bốp bốp, tán thưởng cho cô, dù sao cũng là bạn cùng một lớp bọn họ mê trai đến vậy thì cũng ảnh hưởng đến mỹ quan của những người khác.
Khi cô vừa dứt lời, 3 người con gái đưa mắt nhìn nhau và lao ra khỏi đó trong 3s, nhìn cô rõ ràng là đang giận bọn họ cũng không nên câu nệ để làm gì.
Trong bọn con gái thì Tử Yên là người chín chắn nhất rồi, cô không nghĩ là 3 người còn lại sẽ lấy được chồng, cứ thấy trai là mắt sáng như đèn pha, có ham hố cũng chỉ nên để trong lòng ai lại thể hiện biểu cảm chó đói thế kia.
Trong lớp cũng có nhiều trai đẹp mà, sao không thấy bọn nó thích?
Cô nói với Tử Yên và đám con trai nếu không có chuyện gì thì ra ngoài, nhưng bọn họ lại quyết định ngồi cày game cùng hai anh em cô, xét ra thì cái phòng này chẳng khác gì gaming house, trang bị đầy đủ cả, trừ 2 máy chuyên cho hacking thì các máy khác đều chơi được.
Lát sau, Tuệ Nhi, Bối Linh và Nhã Kỳ đã có mặt ở phòng máy. Tử Yên phải giải thích cho họ về chuyện Tử Hàn là anh của cô vì hai anh em cô chẳng có lấy một ai có ý định mở miệng giải thích.
Chưa yên ổn được bao lâu lại nhận được cuộc gọi video từ dì cô, cụ thể là có chuyện nhờ vả, cậu ấm nhà người quen trốn nhà đi, nguyên nhân cũng vì hôn ước các kiểu, cậu ta không chịu về nhà, dì cô muốn cô đi thỉnh cậu ta về. Lý lẽ gì đây, mấy chuyện như vậy cũng phải chỉ đích danh cô, tùy tiện phái đi vài người bắt cậu ta về là được rồi cần gì phức tạp, cái chính là cha mẹ cậu ta sợ người khác nặng tay với cậu ta. Lần này cô lại có tâm trạng nhận lời, người khác không dám đánh cậu ta thì để cô đánh, cô chính là thích làm bẽ mặt cha mẹ cậu ta, sẵn tiện xem chùa kịch nhà người ta luôn.
Dì cô có hơi theo không kịp, lần trước nhờ cô chăm sóc người tự kỉ đã là chuyện hi hữu lắm rồi, sao lần này cô lại đồng ý dễ dàng như vậy? Không trách cô được, EQ của cô rất thấp giao tiếp với người bình thường cũng đã khó lắm rồi, huống chi là thành phần tự kỉ, nhưng riêng với chuyện này thì không cần đến EQ, tìm được người rồi nếu còn không chịu về thì trực tiếp lôi đầu về là được hơn nữa phải dạy cho lũ người cưng con như cưng vàng một bài học, sợ con đau à? Bớt thái quá đi cho cuộc đời đơn giản.
Nhân cơ hội này lôi đám nhóc này theo, có việc gì thì cứ bảo đám này làm cho khỏe cái thân. Nếu gọi đây là trả thù thì không đúng, làm gì có chuyện dễ dàng vậy.
-" Tụi bây cũng nghe dì tao nói rồi. Ai muốn đi? 5 vé. "
Để xem cô có gì nào! Hạo Dương, Kiến Hào, Trấn Vũ, Tiêu Huy và Bối Linh. Mặc dù tên Gia Minh hôm nay phá lệ đòi đi nhưng cô tuyệt nhiên lại không cho. Đã từng nghe qua Bối Linh có học karate, đem theo cũng không thành vấn đề.
Chỗ cậu ta đang ở cũng đã xác định rồi, hình nhận dạng cũng đã được gửi qua rồi, nhân lực cũng đã có đủ rồi. Bọn họ ai cũng hừng hực khí thế muốn bắt cho được cậu ta về nhà trừ cô, nhưng họ đều không hẹn mà nghĩ chủ yếu là để xem kịch vui, xem ra bây giờ rất nhiều người thích xem kịch vui nha.
Bọn nhóc này cô không biết làm ăn ra sao nhưng không lẽ đông như vậy lại không đạt được mục đích.
Kiến Hào - nam thanh niên tôn thờ chủ nghĩa lý thuyết, cái đầu cậu ta là hàng ngàn quyển sách. ->" không có lý thuyết, không có thực hành".
Hạo Dương - nam thanh niên tiêu soái, sở hữu EQ cao ngất ngưởng, ăn nói trôi chảy, không ngại người lạ. ->" người lạ là để làm quen".
Trấn Vũ - nam thanh niên có triển vọng đánh đấm nhất ở đây, không nói nhiều, không thích làm theo khuôn khổ. -> " không thích thể hiện".
Tiêu Huy - nam thanh niên xem tiền như rác, nhà giàu thừa tiền nên từ nhỏ đã xem tiền là giấy lộn, hơi ngây thơ. ->" bất cứ vấn đề gì có thể dùng tiền để giải quyết đều không phải là vấn đề".
Bối Linh - nữ thanh niên đai đen karate, sòng phẳng, đôi lúc trẻ con, mê trai, ương bướng, hiện đang độc thân -> " là con gái phải mê trai".
Mục tiêu: Lưu Chí Tử, 20 tuổi, muốn hủy hôn ước.
Theo cô đánh giá thì Chí Tử anh ta chẳng phải loại thông minh, việc anh ta làm toàn là mấy việc làm nũng và vô dụng. Anh ta không thể nào giải quyết như một người đàn ông được sao, y như mấy con bánh bèo, nhà anh ta đâu phải loại thường, đường đường là bậc tiền bối Bạch đạo đó chứ, có con trai thế này thì thôi có con gái còn hơn. Thà cậu là hợp đồng hôn nhân giả 1 năm với người có hôn ước cô còn đánh giá cao hơn bỏ nhà đi bụi.
Nghĩ cũng nghĩ đủ rồi, nơi cần tới cũng tới rồi, việc cần làm cũng nên làm đi thôi.
Mà người đâu sao chẳng thấy, đúng địa chỉ rồi cơ mà, Lưu Chí Tử bên trong quán Cafe này không có. Cô cùng bọn họ phải đi tìm trong phạm vi bán kính 5m. Cuối cùng cũng thấy người, anh ta ưu sầu ngồi tựa lưng bên băng ghế gỗ để mặc cho lá vàng rơi tứ tung, cả người tỏa ra khí chất xa cách, ảm đạm, ánh mắt cứ xoáy vào khoảng trời vô định, lưng chừng chân trời. Người đi qua ai cũng phải ngoáy đầu nhìn cảnh tượng đẹp như trong phim này mà có vẻ như nhân vật chính đang thất tình.
Cô không nghĩ đây là phong thái của kẻ bồng bột bỏ nhà ra đi. Đến Bối Linh cũng không nhịn được mà lên tiếng:
-" Hình như không đúng cho lắm! "
Cũng phải thôi, đây không phải là phong thái của người chạy trốn gia đình, nhìn giống người yêu mới chết hơn. Nhưng dáng người cô độc giữa nơi dòng người đông đúc của anh làm cho cô nhớ về mình kiếp trước. Cô không trả lời chỉ khẽ gật đầu, những người khác cũng gật gù suy nghĩ, thật ra thì cô cũng là người theo chủ nghĩa lý thuyết nhưng không quá phụ thuộc vào nó. Giờ là lúc xâu chuỗi lại câu chuyện, có vẻ như có hiểu lầm ở đây, anh ta ra khỏi nhà 2 ngày, cha mẹ anh ta không liên lạc được, trước đó thì gia đình bọn họ cãi nhau về việc hôn ước, nhưng thật ra anh ta có vẻ là ra ngoài tìm nơi yên tĩnh để suy nghĩ thì đúng hơn.
Dáng vẻ này cũng là dáng vẻ của cô kiếp trước khi đang suy nghĩ chỉ là mặt cô phảng phất khí chất thờ ơ mà thôi, phần lớn thời gian kiếp trước của cô chia đều cho các việc ăn, ngủ, nghe nhạc, đọc sách, máy tính và suy nghĩ. Cô lập dị khác người cho nên cô cho rằng suy nghĩ là phải ngồi một mình ở nơi đông người mà suy nghĩ, vì cô là thứ gì đó không hề thu hút ánh