~*~
Thật tiếc rằng cô không phải dạng tôn trọng quy tắc gì đó, phải nói là cô là loại làm càng trong bí mật. Đống đồ lần trước mua ở chỗ Vương An Nguyên vẫn chưa có dùng, bây giờ lại có thể dùng rồi, cô lén cài một con chip thu âm cỡ cúc áo lên mép bàn, toàn bộ cuộc đối thoại sẽ được truyền đến thiết bị dò tần số trong xe cô, bọn họ có thể không chứng kiến trực tiếp nhưng còn có thể nghe rất rõ ràng.
Coi như sòng phẳng! Ai cũng có việc làm. Lưu phu nhân cũng không chấp nhặt gì nên cứ điềm đạm mà nói chuyện với Lưu Chí Tử :
-" Tóm lại, hôn ước với Sở gia không thể nào từ chối. Con cũng phải nghĩ cho gia đình ta."
-" Tại sao phải phức tạp, cơ nghiệp nhà ta đâu cần gì người khác giúp đỡ mới vững bền được. "
Nói đi nói lại thì cũng chỉ là để cầu thân, mấy chuyện hôn nhân để lôi kéo thế lực này cũng chẳng lạ lẫm gì. Sở gia cũng là một gia tộc hùng mạnh, trước giờ không hề dính dáng tới Tề lão đại nhưng nếu Lưu gia và Sở gia kết thông gia thì đương nhiên Sở gia sẽ về phe Tề Thiên Phong.
Cái đáng để suy nghĩ là với năng lực của Lưu gia thì cần thêm thế lực để làm gì, không lẽ bọn họ với Tề lão đại âm mưu càn quét Hắc đạo trước kịch bản luôn sao? Cô đa nghi, nghe được mấy chuyện này kiểu gì cũng khiến cô suy diễn. Nếu sự thật là vậy thì phải phá bỏ nó thì hơn.
Định không xen vào rồi mà thấy nguy hiểm cho cô quá nên cô mới xen vào để đảm bảo an toàn cho dân tộc. Khi không lại khiến người khác bảo cô nhiều chuyện cơ đấy nhưng mà nhiều khi ý tưởng của cô lại vẹn cả đôi đường đấy chứ. Thế là cô cũng đành phải mở miệng thương lượng :
-" Thật ra thì cũng không cần phải hứa hôn với Sở tiểu thư mới cầu thân được... "
Nói đến đây, anh ta đã nhìn cô như thể bắt được vàng, à không, có khi cứ như người bị đuối nước sắp chết nắm được cành cây thì đúng hơn, Lưu phu nhân cũng có vẻ mong chờ vào câu nói nửa vời của cô vì bà ấy cũng chỉ là bất đắc dĩ mới bắt con trai mình phải hứa hôn.
-" Cứ việc thay đổi đối tượng. Tôi có thể giới thiệu Doãn gia để Lưu phu nhân đây hợp tác, và dĩ nhiên là sẽ không có hôn sự nào ở đây cả."
Nói đến đây, ai cũng nhìn cô với ánh mắt nghi hoặc. Không phải bọn họ chưa nghĩ đến, chỉ là Doãn gia không hề có con gái đến tuổi lấy chồng, cùng lắm chỉ là một cô bé 10 tuổi. Mà nghi ngờ là vì Doãn gia trước giờ không có giao tình với Mộc Thiên Lam, cô thì dựa vào đâu mà "giới thiệu". Cô cũng hiểu được suy nghĩ của họ nên cứ thong thả mà bồi thêm một câu:
-" Tuy dì tôi không quen biết Doãn gia nhưng mọi người cứ yên tâm, tôi có quen biết vài người trong Doãn gia. Tôi đã nói giúp thì phải làm được tôi mới nói. "
Bọn họ sao lại có thể không nghe theo cô, Doãn gia so với Sở gia chỉ có hơn chứ không kém đã vậy lại không cần đem anh ta đổi thì có gì không tốt.
Hơn nữa, đã từng nghe qua tiểu thư nhà họ Sở cũng không vừa lòng với hôn ước này, có thế cô mới dám xen vào chứ không thì cô không có gan đâu, ai mà biết đâu được khi ra đường sẽ bị Sở tiểu thư cào nát mặt, sợ nhất là ghi gây thù chuốc oán với mấy đứa con gái nhà giàu đanh đá.
Nếu đã không muốn Lưu gia có thêm thế lực tại sao cô lại giúp bọn họ hợp tác với đối tượng mới mạnh hơn đối tượng cũ? Làm ơn đi! Cô đâu ngu!
Chỉ là Doãn gia từ lâu đã bị cô lôi kéo thành công về phe mình, bây giờ bảo họ hợp tác với Lưu gia, nếu như không gây tổn thất cho Hắc đạo thì bọn họ làm gì cô không quan tâm, cô cũng không cần biết, việc ai nấy làm nhưng nếu họ định lấn sân Hắc đạo thật cô cũng sẽ nhờ Doãn gia bòn rút kế hoạch của họ.
Việc này có lợi cho Lưu gia, Lưu Chí Tử và cả cô nữa, thêm vào đó thì đằng nào cũng nhờ cô mà anh ta không phải đi lấy vợ nên anh ta nợ cô món nợ ân tình mà sau này có dịp cô sẽ đòi.
Tính ra thì hôm nay cô trúng mánh lớn đấy chứ!
Không tệ, không tệ.
Cứ vậy đi! Cô xin phép bọn họ ra về lấy cớ là đến Doãn gia nói giúp bọn họ, thật ra cũng chẳng cần màu mè chỉ cần một cuộc gọi là xong tất. Xém thì quên lấy con chip về, cô mà bỏ quên nó lại đến lúc bị phát hiện ra là tan tành.
Phải nói trên đời này không thiếu những người ngây thơ, Lưu Chí Tử xem cô như cứu tinh không tiếc mà nhìn cô bằng ánh mắt "tôi đội ơn cô", cô không dám nhận đâu a. Lợi ích đôi bên thôi, chứ không phải cô thấy thông cảm cho anh ta đâu.
Nếu không phải vì không thể nói ra âm mưu của cô thì cô đã khuyên anh ta đừng ngây thơ nữa, làm gì có chuyện tiền từ trên trời rơi xuống như thế. Sống trong thế giới này tin tưởng đồng nghĩa với sai lầm, cái gì đáng tin thì tin chứ những chuyện không đáng thì tuyệt đối đừng.
Cô ra ngoài, vừa mới cửa xe bọn họ đã đồng thanh nói :
-" Có âm mưu! "
Cô công nhận là đầu óc bọn họ đã phát triển rồi đó, ít nhất là thông minh hơn Lưu Chí Tử nhiều.
Cô cũng thong thả mà trả lời, chẳng có việc gì phải vội:
-" Cứ cho là vậy đi."
Nói xong, bọn họ nhìn nhau bằng ánh mắt gian tà, làm như hiểu nhau lắm. Cả bọn phá lên cười như tự kỉ trừ cô, thật ra cô cũng muốn cười lắm nhưng khổ nỗi cơ mặt này không làm được điều đó, cùng lắm chắc cũng chỉ có thể cười khinh.
Bọn họ về nhà, tâm trạng ai cũng cực kì thoải mái giống như vừa thực hiện một cú lừa ngoạn mục tuy bọn họ không biết âm mưu của cô là gì nhưng cũng biết cô có âm mưu. Gian thật!
Cái này còn phải nói, cô không gian thì ai gian?
Vừa sáng khi gặp Tề lão đại, tâm trạng cô xuống dốc không phanh, bây giờ, cài được nội gián vào không vui mới là lạ. Ít ra, ông trời cuối cùng cũng thấu lòng người!
Ai nấy về lại phòng mình, ngồi chưa vững đã bị David gọi xuống ăn, với thói quen của cô xuống ăn mới là chuyện bất bình thường. Cô không thích ngồi ăn cùng với những người không thân là mấy nên lần này cô sẽ ăn tại phòng, biết sao được cô là loại người " ngại ăn hại" mà.
Bọn họ không chịu nhưng cô cũng nhất quyết không xuống ăn, bọn họ tuy ấm ức nhưng đất không chịu trời thì trời cũng phải chịu đất. Thế là tất cả mọi người ăn cùng nhau ngoại trừ cô.
Ăn xong, cô còn phải kiếm cớ đuổi họ về mà cũng chẳng thấy kiếm cớ gì, cứ một lời đuổi thẳng cổ bọn họ, nhưng bọn họ nhất quyết không chịu. Cô đã nể mặt lắm mới cho bọn họ đến chơi bây giờ đuổi không chịu về là cái quái gì?
Hai bên đôi co mãi thì cô và bọn họ quyết định