Cô xốc Tạ Khiêm đứng dậy, không quên gằn từng chữ vào tai anh ta:
-" Nhớ kĩ mặt tôi, đừng để tôi thấy anh dắt gái vào đây."
-" À, còn nữa, TUYỆT ĐỐI đừng gọi tôi là bé cưng."
Nói xong, cô buông anh ta ra. Anh ta quệt vết máu trên môi khẽ nhếch mép.
-" Cô không định bồi thường?"
Cô bất chợt nhíu mày, anh ta mới là người phải bồi thường thời gian và sức lực cho cô thì đúng.
Chẳng nói chẳng rằng, cô "bồi thường" cho anh ta thêm một cước ngay thái dương. Quả bồi thường khiến anh ta bất tỉnh nhân sự.
Đánh người xong, cô cũng chẳng tha thiết gì mà ở đây, cô mang xấp tài liệu đi gặp Tề lão đại.
Nếu nói lúc nãy cô ăn gan trời mà lên mặt với Tề lão đại thì lúc này cô cũng chưa hẳn là sợ, cùng lắm thì solo với hắn, sau đó hai bên Hắc đạo và Bạch đạo tuyên chiến lẫn nhau.
------------------
Lục Tinh hôm nay lại được mở mang tầm mắt, được xem một màn mắt đấu mắt của nhị vị anh hùng. Tề lão đại đuôi mắt giật giật, ánh mắt càn quét đến đâu chỗ đó lập tức chìm trong lửa đạn, trong mắt dường như có lửa khiến mọi thứ xung quanh lên đến cực hạn như sắp phát nổ. Cô cũng chẳng kém, hàn quang băng lãnh tỏa ra khiến mọi thứ trong tầm nhìn trở nên đóng băng, ánh mắt vương quyền khiến người khác bị buộc phải câm lặng, phá lệ bức người.
Cảnh tượng này khiến Lục Tinh nhớ đến kem đánh răng Close up lửa băng, anh sợ sẽ bị thời tiết thất thường trong này làm cho chết mất.
Thảm cảnh của người đứng xem! Chỉ là một con người nhỏ nhoi đứng giữa hai luồng thời tiết thất thường, sớm muộn gì cũng sốc nhiệt mà chết.
Lửa và băng đối chọi nhau, đây chính là thảm họa thiên nhiên.
Hai bên đều im lặng nhưng sát khí ngút trời, có biết chăng Lục Tinh thật sự rất muốn chuồn ra ngoài. Nếu cứ tiếp tục thế này, chẳng biết khi nào sẽ trở lại bình thường.
Rồi một vị cứu tinh đã xuất hiện!
-" Tề lão đại!"
Tất cả ánh mắt đều chuyển dời lên người mới xuất hiện. Là Lưu Chí Tử, hôm nay tâm tình anh ta cực tốt, định đến tìm Tề Thiên Phong để nói chuyện nhưng có vẻ không khí trong phòng cứ như kho đông lạnh chứa bom đạn, thuốc súng. Anh ta cười hòa hoãn, anh ta ngạc nhiên khi thấy cô xuất hiện ở đây, rồi cũng vui vẻ nói :
-" Tề lão đại, cô ấy là người đã giúp tôi không cần..."
Chưa kịp nói hết câu anh đã bị cô bịt miệng, cô còn bỏ lửng bên tai anh một chữ "im" chỉ đủ để anh và cô nghe.
Nếu để anh ta nhiều chuyện khai ra cô, lỡ đâu sau này chuyện Doãn gia là nội gián bị phát hiện thì kẻ bị nghi ngờ đầu tiên chính là kẻ đã giới thiệu, như vậy chẳng khác nào giấu đầu lòi đuôi, cài nội gián mà để bị phát hiện không những mất cả nội gián mà tấm thân cô cũng không được yên nên tốt nhất đừng để hắn ta biết cô là người đã giới thiệu.
Thấy Lưu Chí Tử đã gật đầu, cô mới buông ra, Tề lão đại thấy vậy không khỏi nhíu mày, cuối cùng vẫn phải lên tiếng để giải đáp thắc mắc trong lòng :
-" Hai người biết nhau sao?"
-" Có biết sơ qua, cô ấy là cháu gái của Mộc tổng. "
Hắn ta biết cô là tiểu thư nhưng không hề biết cô là cháu ruột của Mộc Thiên Lam, chuyện này không chỉ cô không nói mà hắn cũng chưa từng nghe Mộc Thiên Lam đề cập đến. Có phải chăng cô mang theo rất nhiều bí mật của hai thế giới? Là cháu gái của Mộc Thiên Lam - người trung gian của Hắc đạo và Bạch đạo, thì chắc chắn chuyện cô biết không phải là ít, thân thế không phải là bình thường.
Lý do lần này cô không ngăn Lưu Chí Tử lại là do cô nghĩ Tề lão đại đã biết chuyện này rồi, nhưng người tính không bằng trời tính hắn ta chưa biết.
Lục Tinh thật không biết phải nói gì, thông tin du nhập vào não anh ngày hôm nay quá nhiều, thần kinh trung ương của anh đã bị trì trệ. Nếu không phải vì tên Tạ Khiêm đó cũng đâu có chuyện cũng đâu có đi xa tới vậy, chỉ vì anh ta là người của gia tộc mà lão đại đã hứa với ông nội hắn ta là sẽ không đụng đến thì bây giờ anh ta đã sớm chầu trời, kẻ có gan làm chuyện mà lão đại chướng mắt cơ bản là không thể sống.
Tranh thủ lúc mọi người còn đang chìm trong suy nghĩ của riêng mình, Lục Tinh nói nhỏ cho cô biết chuyện của Tạ Khiêm, chờ mãi cũng chẳng thấy cô nói gì chỉ thấy trên mặt cô có biểu cảm như vừa đập chết kẻ thù vậy.
Cô mặc kệ hết những người còn lại ở đây, đi đến sofa lấy điện thoại ra, thành thạo thay sim khác, bấm một dãy số, đôi môi khẽ mở nói rành rọt từng từ:
-" Đêm nay, "thắp sáng" sáng nhà họ Tạ cho tôi, nhớ nói với Tạ thiếu gia là có người muốn bồi thường thêm cho anh ta, sẵn tiện kêu anh ta tự xin nghỉ việc mà đi "nghỉ mát" đi!"
Chẳng cần chờ đầu dây bên kia kịp trả lời, cô ngắt máy rồi nhanh chóng lấy cái sim ra sau đó dùng bật lửa trong phòng đốt nó. Để liên lạc gián tiếp với người trong Hắc đạo cô phải làm như vậy, vì có rất nhiều người muốn bắt được kẻ nắm cán cân trong bóng tối chính là cô đây, nếu không cẩn thận để kẻ khác bắt được tín hiệu liên lạc chỉ e là không thể tiếp tục giấu thân phận trong Hắc đạo.
Cái này không phải cô giúp hắn, cô chỉ là muốn giúp cô, kẻ cô không vừa mắt tốt nhất vẫn là đừng xuất hiện trước mắt cô. Lời hứa đó là hắn hứa chứ không phải cô, nếu đã sáng tỏ mọi chuyện cô nhất quyết phải đốt nhà Tạ Khiêm.
Tất cả hành động của cô không phải là 3 người còn lại không hiểu, bất cứ ai cũng biết là cô đang gọi cho ai và quan trọng là cô có đường dây và cũng chẳng phải thể loại côn đồ chợ cá gì mà cô là kẻ nắm trong tay một thân phận cần che giấu, có thể so sánh với việc cảnh sát chìm giấu kín thân phận của mình.
Tề lão đại từ nãy giờ chưa nói với cô câu nào cuối cùng vẫn không nhịn được mà lên tiếng: