Chẳng biết nói gì hơn là... vừa vui vừa hoang mang!
Nguyệt Ly cũng chẳng hơn cô là mấy.
Cái trong USB là bằng chứng Triệu Minh Đăng có dính líu đến cái chết của một người, hay nói đúng hơn chính anh ta là người đứng sau cái chết của người đó. Người đó là anh họ của Vân An, lâu nay là đối thủ ngầm của Triệu Minh Đăng.
Vui vì có bằng chứng để hạ bệ anh ta, với thứ này cho anh ta bóc lịch lâu dài là chuyện dễ, từ nay về sau Triệu Minh Đăng không có cách nào mơ tưởng đến cái chức "thanh tra kinh tế". Hoang mang vì người bị anh ta hại chết 3 tháng trước lại là anh họ của Vân An.
Lắm chuyện!
Nguyệt Ly còn nhớ lúc đó anh họ của Vân An bị tai nạn trên cao tốc Puller, tài xế lái xe đụng trúng anh họ của Vân An ít ngày sau cũng bị cảnh sát điều tra bắt được, hoàn toàn không có dấu hiệu bất thường.
Vì anh họ của Vân An cũng là người có thế lực trong giới chính trị nên sau đó vẫn được điều tra thêm lần nữa nhưng kết quả không khác lần đầu.
Cứ ngỡ chỉ đơn giản là tai nạn, không ngờ là do anh ta đứng sau giật dây.
Càng nghĩ cô càng thấy rối!
Nếu đã là bằng chứng tố cáo anh ta giết người thì tại sao lại đưa cho Hali, đưa để làm gì, đáng lẽ phải tiêu hủy nó chứ.
Chuyện này cần phải điều tra lại, không thể hấp tấp gửi đến đồn cảnh sát được.
Chuyện này không thể nào đơn giản như vậy được. Dễ dàng đến mức khiến cô nghi ngờ.
Trước hết cô phải gửi cái USB này cho Helium để họ chứng thực mức độ tin cậy của bằng chứng trong đó là bao nhiêu.
Ngoài cách chờ đợi ra cũng chẳng còn cách nào khác.
Nguyệt Ly và cô ra về! Lót dép hóng tin!
Cô ra khỏi quán Cafe nhưng không về nhà. Cô đến Legacy. Mãi đến bây giờ mới rảnh rỗi để đến xem tình hình làm việc ra sao, sẵn tiện xem mắt thành viên mới kết nạp vào nhóm TTD nữa chứ. Để xem chất lượng có tốt không đã.
Mấy người mới làm gì có ai biết mặt cô, nhiều khi nhân viên kì cựu còn không biết chứ đừng nói.
Người đầu tiên cô gặp là thằng cha quản lý Hào, người đã từng huấn luyện cô nhiều năm trước, ông ấy khắt khe kinh khủng, tuy nhiên bình thường thì rất vui tính.
-" Cô chủ cuối cùng cũng đến à?"
-"Chưa phải là cuối cùng! Tôi muốn xem hồ sơ của người mới."
-"Lát nữa tôi sẽ đem vào đây cho cô, TTD có thêm 4 người mới."
-"Nam? Nữ?"
-" 3 nam, 1 nữ."
-" Được rồi, ông cứ làm việc của mình! "
Căn phòng làm việc của boss tĩnh lặng đến âm u. Một mình cô trong phòng này chẳng biết làm gì cho vui. Cần quái gì vui? Không buồn đã là may.
Cô ngồi chống cằm lật tài liệu qua lại xem xét tình hình của Legacy, cũng chẳng có gì bất thường.
Legacy thường cứu mấy đứa trẻ không may mắn sinh ra trong gia tộc bị huyết tẩy. Tuy nhiên đối tượng được lựa chọn phải đủ tư duy để nhân ra đâu là ân nhân của họ, để tránh tình trạng "ăn cháo đá bát" hay "nuôi ong tay áo ". Bởi vì cô rất sợ mấy chuyện nội bộ bị người khác chi phối, người không đủ sáng suốt chỉ sợ nghe lời kẻ khác mà cho rằng gia đình họ chết hết là do Legacy làm cũng nên.
Mấy đứa trẻ này đa số chấp niệm rất lớn, muốn trả thù, rất giống cô.
Ở đây, chúng được huấn luyện để trở thành sát thủ hoặc không thì cũng đủ khả năng tự vệ. Đối với những người không có năng lực đánh đấm thì vẫn đào tạo về mặt kiến thức. Đối với cô, cái gì cũng có giá trị của nó. Không dùng được vào việc này cũng có thể dùng vào việc kia.
Nhưng nếu chúng không muốn vấy máu, cô cũng không ép.
Suy cho cùng quyền lựa chọn là ở chúng.
Hồ sơ về nhân viên mới đã được đem đến.
Cô không có hứng thú với mấy chuyện này chút nào, số liệu thống kê trên giấy tờ không phải lúc nào cũng đúng. Nên cô quyết định gọi luôn người đến, xem cho biết mặt.
Với những sát thủ khác trong Legacy thì đương nhiên người của nhóm TTD là nổi trội nhất. Bọn họ có vỏ bọc riêng cho mình.
Cô đang ôm laptop để giám sát camera chỗ hành lang và cửa ra vào của phòng này, đừng hỏi cô để làm gì, đương nhiên là để làm màu rồi.
Người đến rồi, đang mở cửa. Cô xoay một vòng trên ghế xoay, quay mặt vào trong. Trên màn hình máy tính hiển thị hình ảnh rõ nét, từng người bước vào, những người còn lại đứng ở ngoài chờ đến lượt.
Người đầu tiên là một chàng trai, anh ta nhẹ nhàng bước vào không chút tiếng động. Anh ta chậm rãi đi đến trước bàn làm việc, trong suốt quá trình di chuyển không hề tạo ra tiếng động dù là nhỏ nhất. Chắc anh ta cũng thích làm màu giống cô, cái này gọi là lần đầu gặp boss phải tạo ấn tượng.
Cô vẫn đang quay mặt vào trong, nhẹ nhàng điều chỉnh camera zoom mặt anh ta lên để xem anh ta đang có biểu cảm gì.
Cô cất giọng thâm trầm.
-"Ngồi đi!"
Biểu cảm của anh ta thật ngoài mong đợi.
Rõ là anh ta đã di chuyển cực kì cẩn thận mà boss vẫn nhận ra sự hiện diện của anh ta. Haha, anh ta không biết thôi, chứ cô đang soi camera thì làm sao lại không biết.
Mà anh ta cũng khá ngạc nhiên, giọng nói này có lẽ là nữ. Thật ra, cũng có nhiều người khác biết boss là ai, nhưng họ không tiết lộ với những người chưa biết, họ chỉ nói sớm muộn gì cũng được biết. Quả thật anh cùng những người khác rất tò mò, có người đoán là nam cũng có người nói là nữ. Đến bây giờ vẫn chưa rõ hẳn.
Anh ta ngồi xuống theo chỉ thị của boss.
Để không làm mất thời gian của nhau thôi thì cô xoay ra vậy, làm màu vậy là đủ rồi.
Khi chiếc ghế xoay quay 180°, anh ta không giấu nổi vẻ ngạc nhiên. Boss thì ra chỉ là một con nhóc không hơn không kém.
-"Anh nghĩ tôi không xứng?"
Cô chống cằm, giọng nói lạnh tanh, vô vị.
-" Tôi đâu dám!"
-" Lý Quốc Nguyên, tay súng tỉa tài năng của tổ chức. Chuyên gia về các loại súng. Nghề tay trái là nhân viên văn phòng. Nghe cũng được lắm! "
-" Thật không ngờ boss cũng để ý đến lính lác như tôi đây! Còn nữa, trực giác của ngài cũng rất tốt."
Buồn cười thật, là do anh ta quá gà hay đẳng cấp cô quá cao?
-" Thật ngại quá, lúc anh bước vào camera đã ghi hình lại, trực giác cái gì? Tôi chỉ việc ngồi xem mà thôi! Thông tin của anh thì giấy trắng mực đen in rõ ràng, còn đặt ngay ngắn trên bàn làm việc ngay trước tầm mắt tôi. "
Thật cô cũng không ngại tự bóc phốt mình để anh ta bỏ cái suy nghĩ boss là tất cả mà những người đi trước đã truyền lại. Mặc dù cô là boss nhưng không phải đã là boss thì là siêu nhân. Đối với cô chuyện này nên làm rõ!
Lý Quốc Nguyên mặt ngắn tũn, suy nghĩ của boss cao siêu quá anh theo không nổi. Boss tận cùng là người như thế nào? Lát nữa ra ngoài những người kia có hỏi anh cũng chẳng biết trả lời như thế nào. Thật khó hiểu, không gian như anh tưởng tượng.
Thật lòng mà nói, nếu chuyện gì cũng y như trong tưởng tượng thì đời làm gì lắm gió mưa?
-" Vậy...?"
-"Anh xong việc rồi, đến lượt người khác. Còn nữa đừng gọi tôi là ngài!
-" Vâng, vậy tôi có thể gọi là gì? "
-"Gì cũng được!"
Anh nghe xong câu này nhất thời choáng váng, như vậy thì biết gọi ra làm sao. Thôi thì sau này để ý chú Hào gọi làm sao thì gọi theo vậy.
Anh ta cuối đầu chào cô. Lẳng lặng ra ngoài, suy nghĩ vẫn chưa thông.
Vừa mở cửa bước ra, 2 người còn lại đã hỏi tới tấp, boss là nam hay nữ, già hay trẻ, tính cách như thế nào. Anh cũng chỉ có thể trả lời phân nửa. Nửa sau đến anh còn không biết thì